Chương 30: Thật trùng hợp

Mềm lòng là bệnh, mà bệnh thì cần phải trị.

Khâu Ý vừa khuấy mật ong trong cốc vừa oán hận nghĩ.

Rõ ràng trước đó Cảnh Hành đã làm ra một chuyện đáng ghét như thế với mình nhưng điều đáng hận chính là… Cô thế mà chẳng hề có chút tức giận nào với anh.

Có lẽ vì hiện giờ, thân thể của mình đang yêu Cảnh Hành sâu đậm?

Trái tim... Hiển nhiên cũng một phần của cơ thể.

Nhưng não bộ của cô vẫn là chính cô của năm năm trước.

Cô không thích Cảnh Hành.

Trong tiềm thức của cô, Cảnh Hành và Chu Lộ mới là một cặp.

Cho dù... Cho dù bọn họ không lựa chọn đối phương nhưng Cảnh Hành vẫn không nên chọn cô!

Vì sao cứ phải là cô?

Khâu Ý càng lúc càng mạnh tay, tựa như chỉ hận không thể nghiền nát ly nước.

Đúng lúc này, giọng nói Cảnh Hành vang lên: "Chưa xong sao?”

Khâu Ý mới bừng tỉnh. Sau khi liếc nhìn anh, cô đưa nước mật ong cho đối phương.

"Cảm ơn em.”

Anh đưa tay nhận lấy. Khâu Ý không để ý đến anh nữa. Đang lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Cảnh Hành lại nói: "Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

Khâu Ý quay đầu nhìn anh.

"Tối nay anh được tan làm sớm, chúng ta đi ăn nhé? Không phải lần trước em bảo muốn ăn thịt à?”

Lần trước...

Đầu óc Khâu Ý vẫn đang xoay chuyển nhưng miệng đã trả lời: "Được."

Vừa nói xong, bản thân Khâu Ý cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sao cô lại nói “Được”?

Rõ ràng cô không muốn đi!

Hôm nay cô sẽ về nhà ba mẹ cô!

Không đúng! Đó vốn là nhà cô, sao trong tiềm thức lại biến thành nhà của ba mẹ cô rồi chứ?

Cô còn chưa nghĩ ra phải từ chối thế nào, thế sao cái miệng này lại tự tiện trả lời thế?

Chẳng lẽ lần xuyên qua này là một sự kiện linh dị?

Hay hiện tại trong thân thể cô còn có một Khâu Ý khác?

Ý tưởng đáng sợ này khiến Khâu Ý nơm nớp lo sợ suốt cả ngày.

Mãi đến lúc tối, Cảnh Hành dẫn cô đến nhà hàng, khi nhìn thấy mâm thịt đầy đủ màu sắc hương vị, Khâu Ý mới hiểu được—— Mình chỉ đơn thuần là tham ăn mà thôi.

Thịt tươi căng mọng, bên trên óng ánh lớp sốt thơm ngon đậm đà. Khâu Ý cắn một ngụm, hai mắt lập tức nheo lại vì thỏa mãn.

"Lúc còn học đại học, chúng ta rất hay đến đây ăn.” Cảnh Hành ngồi đối diện nói: "Bao gồm cả buổi hẹn đầu tiên của chúng ta.”

Anh bỗng nhắc tới chuyện này khiến Khâu Ý thoáng chốc cảm thấy thịt trong miệng mình không còn thơm nữa, cô đưa mắt nhìn anh.

Vào lúc này, Cảnh Hành cũng duỗi tay ra. Thậm chí, anh còn không dùng đến khăn giấy mà dứt khoát dùng ngón tay lau sạch nước sốt dính trên khóe miệng cho cô.

Hai mắt Khâu Ý mở ta, cả người ngã về phía sao. Cô vừa định nói gì đó, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Tiểu Ý?”

Khâu Ý quay đầu lại không chút nghĩ ngợi.

Đó là Chu Hợp và cả... Chu Lộ.

Lúc còn đi học, cô ấy luôn buộc tóc đuôi ngựa nhưng dù vậy, Chu Lộ vẫn là hoa khôi hàng thật giá thật trong lớp bọn họ.

Bây giờ, tóc Chu Lộ đã dài hơn đôi chút, uốn gợn sóng xoăn xõa ngang vai. Cô ấy mặc chiếc váy trắng không tay, cả người toát ra vẻ trưởng thành và quyến rũ.

Mà khi Khâu Ý nhìn sang, ánh mắt Chu Lộ cũng xuyên qua đám người, rơi thẳng vào người Cảnh Hành.

Trái tim vốn bắt đầu dao động của Khâu Ý lập tức sụp đổ như tuyết lở.

Chính là cảm giác này!

Chính là ánh mắt này của Chu Lộ!

Bởi vì kích động quá mức, suýt nữa Khâu Ý đã bật cả người dậy!

Chu Hợp và Chu Lộ cũng bước đến trước mặt bọn họ: "Thật trùng hợp, hai người cũng ăn ở đây sao?”

"Đúng... Thật trùng hợp! "

Khâu Ý vội vàng gật đầu. Khi nhìn về phía Cảnh Hành, nụ cười nơi khóe miệng cô thoáng cứng đờ.

-- Người kia đang yên lặng quan sát cô.