Chương 5.2: Em không muốn làm (H nhẹ)

Cảnh Hành rũ mắt nhìn cô một hồi. Đột nhiên anh cúi người, hôn lên môi cô.

"Khoan..."

Khâu Ý mở to hai mắt nhưng cô vừa mới nói được một từ, đầu lưỡi anh đã tiến công vào trong.

Càn quét khoang miệng cô, nuốt từng ngụm nước bọt và đoạt lấy hơi thở của cô.

Trong phòng tắm vẫn còn đọng lại hơi nước chưa bay hơi, Khâu Ý thoáng cảm thấy không thể thở nổi, bàn tay đặt trên ngực anh cũng tăng lực.

Nhưng phản ứng của cô lại khiến ánh mắt Cảnh Hành sâu hơn vài phần, anh không do dự đưa một tay giữ chặt tay cô, tay kia kéo khăn tắm chắn trước người cô xuống.

Rồi bắt lấy một bên ngực của cô.

Mười tám năm cuộc đời của mình, Khâu Ý có một niềm đam mê đọc tiểu thuyết bất tận, cô đam mê đu CP nhưng chưa từng yêu đương lần nào và càng không thể biết được cảm giác hôn môi như thế nào.

Động tác hung mãnh của Cảnh Hành khiến cả người cô gái cứng đờ, tay chân vốn đang giãy dụa dần trở nên mềm nhũn.

Cũng may, Cảnh Hành đã nhanh chóng ôm lấy cô. Sau đó, cả người cô bị anh bế ra ngoài.

"Không phải, Cảnh..."

Không khí thoáng đãng bên ngoài khiến Khâu Ý khôi phục được một chút ý thức nhưng cô vừa nói được vài từ, Cảnh Hành liền hôn cô lần nữa.

Sau đó, cô bị anh đè xuống giường, bàn tay đối phương vuốt ve bộ ngực sữa của cô. Thậm chí, ngón tay thon dài còn ác ý nắm lấy đầu ngực của cô, kéo mạnh!

Khâu Ý kêu rên một tiếng nhưng thân thể lại không kìm được mà ưỡn cao như thể cố ý muốn dâng thứ gì đó đến bên miệng anh...

Cảnh Hành cũng rất biết lắng nghe. Sau khi buông tha cánh môi cô, anh lại cúi đầu cắn lên đầu ngực của cô.

Khi ăn cơm tối, rõ ràng anh ăn mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng lúc này đây, tiếng liếʍ mυ"ŧ “Chụt chụt” lại rõ ràng hơn tất cả.

Trong nháy mắt, cảm giác tê dại trải rộng khắp thân thể Khâu Ý. Khi đầu lưỡi Cảnh Hành tiếp xúc với đầu ngực của mình, cả người cô lập tức run rẩy. Trong miệng liên tục phát ra âm thanh rầm rì.

Mà lúc này, tay Cảnh Hành đã bắt đầu di chuyển xuống phía dưới dọc theo bụng cô rồi xuyên thẳng vào trong hai chân cô, thăm dò miệng huyệt đã bắt đầu chảy nước kia và cắm vào.

Tay Cảnh Hành rất đẹp.

Thon dài trắng lạnh, trên mu bàn tay là gân xanh rõ ràng.

Bàn tay kia từng giảng giải đề toán cho Khâu Ý và đã từng vỗ tay chúc mừng đồng đội trên sân bóng rổ.

Nhưng lúc này đây, bàn tay kia đang cắm sâu vào sâu trong thân thể Khâu Ý, mơn trớn mị nhục trong cơ thể cô, từng chút từng chút cắm sâu vào hoa huyệt của cô. Động tác nhanh chóng không chút do dự, vùng đất cấm của Khâu Ý không ngừng truyền đến tiếng nước đầy da^ʍ mỹ.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và xa lạ tựa như thủy triều không ngừng ập đến cuốn lấy Khâu Ý. Thậm chí Khâu Ý còn không có sức lực để giãy giụa, bàn tay chỉ có thể xoắn chặt ga giường dưới thân, âm thanh mơ hồ không rõ.

Còn Cảnh Hành thì ngược lại, trông anh có vẻ rất tỉnh táo, đôi môi người đàn ông mím chặt, đôi mắt dán chặt lên người cô.

Không biết từ lúc nào, anh lại chèn thêm hai ngón tay, ngón tay cái cũng nhanh nhẹn đặt lên hạt đậu nhỏ hồng nhuận kia.

"Không..."

Khâu Ý chỉ kịp thốt một từ. Ngay sau đó, có thứ gì đó phun ra từ trong người cô rồi dính lên một tay Cảnh Hành.

Cuối cùng Khâu Ý cũng buông tay, cơ thể cô co rút, đôi mắt ngước nhìn trần nhà, hơi thở dồn dập, đầu óc trống rỗng.

Cảnh Hành liếc nhìn cô rồi kéo ngăn tủ bên cạnh ra, lấy ra một vật màu đỏ ở trong đó.

Khâu Ý còn chưa kịp phản ứng, anh đã bắt đầu cởϊ qυầи.

- Không, chờ đã!

Khâu Ý kêu lên, Cảnh Hành ngước mắt nhìn cô.

Khâu Ý nói lung tung: "Em... Em không thể.”

Cảnh Hành nheo mắt: "Hả? ”

"Em choáng!" Khâu Ý lập tức nói: "Anh buông em ra được không?”

Cảnh Hành mím môi nhìn cô chăm chú.

"Em không muốn làm."

Lúc cất lời, Khâu Ý thật sự bật khóc.