Chương 12

Đường Phỉ xấu hổ một phen, cô cảm thấy sự hiểu về của mình về voi Châu Á còn không bằng một đứa trẻ.

Đường Phỉ xoa đầu Ngô Ngọc: “Được rồi, chị sẽ thông báo cho bác sĩ thú y, để chú ấy đến kiểm tra nhé.”

Ngô Ngọc không ngờ rằng lời đề nghị của mình lại được chấp nhận như vậy, cậu bé có chút mất tự nhiên bị Đường Phỉ xoa đầu, tóc cũng bị rối tung lên, nhưng vì cô đã xem trọng lời nói của mình nên cậu đành nhịn xuống.

Đường Phỉ ngay lập tức gọi điện cho trạm thú y. Trước đây vườn bách thú Hâm Hâm đã từng có quy mô khá tốt, được coi là tốt nhất trong tỉnh, vào thời kỳ đỉnh cao, toàn bộ vườn bách thú được trang bị mười bác sĩ thú y, ngoài ra các bác sĩ còn chịu trách nhiệm về sức khỏe của các loài động vật trong vườn, thậm chí cả động vật hoang dã ở các thành phố khác bị thương và bị bệnh cũng có thể được gửi đến vườn bách thú Hâm Hâm để điều trị y tế.

Thật đáng tiếc khi quy mô của vườn bách thú Hâm Hâm đã bị thu hẹp, số lượng động vật giảm mạnh, hiện tại trạm thú y chỉ có một bác sĩ thú y, mặc dù số lượng động vật không nhiều nhưng cũng bận rộn không thể chăm sóc chúng.

Đường Phỉ không ngờ rằng bác sĩ kia sẽ đến nhanh như vậy.

“Xin chào, tôi tên là Tô Châm, đây là danh thϊếp của tôi, cô lưu số tôi lại đi, số WeChat là số điện thoại di động. Có việc gì thì gọi cho tôi, hoặc có câu hỏi gì thì chụp ảnh gửi Wechat, khi thấy tin nhắn tôi sẽ trả lời.” Hiệu suất làm việc của bác sĩ Tô ngược lại rất cao.

Đường Phỉ lưu số bác sĩ lại, sau đó kể về tình hình của Vân Tử.

Tô Châm kiểm tra Vân Tử cẩn thận: “Voi châu Á khác với các loài động vật nhỏ khác, chúng có kích thước khổng lồ, các phương pháp chẩn đoán thông thường như chụp X-quang không có tác dụng với chúng. Tình trạng mà cô nói không kéo dài lâu, tạm thời tôi không nhìn ra được vấn đề gì, trước tiên cô cứ quan sát mấy ngày đã, nếu tình trạng này còn tiếp tục thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đến kiểm tra lại.”

Bác sĩ nói rất đúng, Đường Phỉ gật đầu: “Được rồi. Bác sĩ Tô, tôi có một con chim bồ câu bị thương, anh có thể giúp tôi xem qua được không?”

Tô Châm: “Cô cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.” Nghe nói còn có động vật khác bị thương, anh cũng không từ chối mà lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên cánh Lôi Tử.

“Đây là vết thương bên ngoài, tôi nghi là do bị bắn trúng bằng súng cao su, nhưng may mắn là trúng vào cánh và không bị thương quá nặng.”

Trước đó Đường Phỉ đã từng xem lịch sử trò chuyện nên đương nhiên biết là do bị bắn, nhưng chỉ nhìn vết thương bên ngoài mà cũng biết được nguyên nhân?

“Sao anh biết được?”

“Trước đây trong sở thú của chúng ta đã từng phát hiện vài trường hợp, phần lớn là chim sẻ, hơn nữa có rất nhiều con đã tử vong ngay lập tức, con bồ câu này là may mắn thoát chết.”

“Trời ơi, không có cách nào để tìm ra người đó là ai sao?”

Tô Châm lắc đầu thở dài: “Thật sự là không có cách nào, trước đây tôi đã kiểm tra camera tại chốt bảo vệ, mặc dù vườn bách thú của chúng ta không có nhiều khách đến thăm, nhưng diện tích cũng không phải là nhỏ, không phải ở góc nào cũng trang bị camera, nơi những con chim sẻ bị súng cao su tấn công thường nằm ở góc chết của camera, khi được phát hiện thì chúng đã chết rồi, và hiện tại tôi không có chút manh mối nào, thật sự rất khó để tìm ra hung thủ. Nếu không có chứng cứ thì cũng không báo cảnh sát được. Cô nhìn xem, vết thương này đã được xử lý rất tốt, qua một tuần thì vết thương sẽ ổn thôi.”

“Được rồi, cảm ơn anh nhé Tô Châm.”

Sau khi tiễn bác sĩ thú y đi, Đường Phỉ lập tức đi đến chốt bảo vệ bên hông cửa.