Chương 13

“Tiểu Đường à, không phải là tôi không muốn giúp cô, trước đây bác sĩ Tô cũng đã đến mấy lần rồi, nhưng thật sự là không tìm được, tìm một người ở trong vườn bách thú của chúng ta thật sự giống như mò kim đáy bể vậy.”

“Cho tôi xem chút đi, tôi biết được một ít thông tin về thời gian và địa điểm, đáng lẽ tôi đã cứu được con bồ câu bị thương lúc tối qua rồi.”

Bảo vệ bất đắc dĩ, có khuyên cô cũng không nghe, chỉ có thể chuyển màn hình giám sát ra cho cô.

“Màn hình giám sát của camera lưu trữ được một tuần, cô tự xem đi, ở đây có nút tiến lên và lùi lại.”

Tất cả đều là nhân viên trong vườn, bảo vệ đưa bàn điều khiển cho Đường Phỉ, còn bản thân đi đến bên cạnh nói chuyện với những đồng nghiệp sắp tan ca.

Đường Phỉ cũng không từ chối, ngay lập tức tìm kiếm hình ảnh từ 5 giờ chiều đến 6 giờ chiều ngày hôm qua trên bảng điều khiển. Trên đường đến đây, cô đã kiểm tra lịch sử trò chuyện chiều hôm qua, thời gian Lôi Tử vào nhóm là 5 giờ 40 phút, thời điểm bị thương chắc cũng không lâu lắm, cho dù camera không chụp được hình ảnh kẻ xấu đã làm tổn thương Lôi Tử nhưng chụp được mặt nghi phạm thì cũng tốt.

Rất nhanh sau đó, Đường Phỉ đã xác định được hai mục tiêu.

Cả hai đều là đàn ông, một người ăn mặc bảnh bao, dáng đi có vẻ lưu manh, Đường Phỉ liếc mắt một cái liền xếp hắn ta vào danh sách tình nghi.

Còn người kia thì ăn mặc bình thường, thậm chí còn có hơi giản dị, nhưng biểu cảm trên mặt lại hốt hoảng, hiển nhiên rất khác thường so với các du khách khác, Đường Phỉ xem lại hai lần liền đưa hắn vào danh sách những người khả nghi.

Sau đó cô tua thời gian đến 4 giờ 30 và không phát hiện thêm người nào khả nghi nữa.

Sau khi tìm thấy hai người này, Đường Phỉ đã in ảnh chụp màn hình của hai người lại, gọi cho Tô Châm hỏi về một số ngày mà anh đã tìm kiếm và vị trí tìm thấy những con chim sẻ.

Đến lúc này thì khối lượng công việc bắt đầu nhiều, nhưng may là các nhân viên bảo vệ cũng không có việc gì làm, họ vẫn đang ngồi nói chuyện phiếm bên cạnh cô, Đường Phỉ có thể tìm kiếm bao nhiêu tùy thích. Thời gian Tô Châm cung cấp không đủ chính xác, nhưng vị trí vẫn rất rõ ràng, cô xem đi xem lại những đoạn ghi hình của một số địa điểm mà Tô Châm đã nói, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cô, giúp cô tìm được một người trùng khớp với những ảnh chụp màn hình trước đó.

Chính là gã đó!

Mặc dù người đàn ông đó đã thay đổi kiểu tóc và còn mang kính râm, nhưng tư thế đi lại của người này rất dễ nhận ra, Đường Phỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra hắn từ trong đám đông.

Cô lần theo tung tích của người đàn ông và cuối cùng cũng chụp được tấm ảnh hắn ta cầm súng cao su trên tay!

“Tìm được rồi!” Đường Phỉ vui mừng khôn xiết.

Các bảo vệ vừa nghe cô nói như vậy liền lập tức vây xung quanh: “Á à Tiểu Đường, cô giỏi thật đấy, khó như vậy mà cũng tìm ra được. Nhìn nè, hắn đang cầm một chiếc súng cao su để săn chim trong tay. Lực sát thương của loại súng này rất mạnh, nếu như kết hợp với bi thép thì cũng đủ để đả thương người, nói chi là chim!” Bảo vệ than thở nói.

Đường Phỉ vội vàng hỏi: “Tình huống này có thể báo cảnh sát không?” “Đương nhiên là có thể! Vườn bách thú là danh lam thắng cảnh mà, vốn dĩ có một đồn cảnh sát trong vườn, nhưng do số lượng khách du lịch của năm ngoái giảm dần nên đồn cảnh sát cũng đã rút khỏi đây, nhưng không sao, hiện tại chúng ta đang ở dưới sự kiểm soát của Sở cảnh sát Thành Đông, đồn cảnh sát nằm không xa, báo án cũng rất nhanh, chuyện này cứ giao cho chúng tôi.”

Đường Phỉ lại nói: “Không cần đâu, con bồ câu bị thương hôm qua đang ở chỗ tôi, tôi sẽ mang con bồ câu cùng với đoạn ghi hình này đi nói với cảnh sát.”

Bảo vệ gật đầu: “Vậy cũng được.”