Chương 2

Editor: Mưn

Gió biển lẫn vào giọng khóc nức nở của cô gái, lọt vô tai Lương Hoài Châu.

Lương Hoài Châu cụp mắt xuống, chống lại đôi mắt của Tống Tri Hoan, anh giơ tay với vẻ mặt ghét bỏ lau đi giọt nước mắt của cô, gắt giọng an ủi: "Em khóc gì chứ, trông xấu chết đi được."

Lương Hoài Châu nói với giọng hung dữ, Tống Tri Hoan chớp chớp mắt nhìn anh, sững sờ trong giây lát nhìn anh rồi lại hít hít mũi mình, vẻ mặt ủy khuất bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc.

Bộ dạng Tống Tri Hoan lúc này trông đáng thương đến mức Lương Hoài Châu có cảm giác áy náy không thể giải thích được.

Dứt khoát quay người đi không nhìn cô nữa: "Em lại khóc, khóc nữa, đã khóc đủ rồi."

Tống Tri Hoan chớp chớp mi, cố nén nước mắt sắp trào ra ngoài, cô cắn môi vươn tay ra nắm lấy góc áo của anh, giọng mềm mại nói: "Em không khóc nữa, anh quay đầu sang nhìn em đi, không được lơ em...."

"Được, tôi xem." Lương Hoài Châu miễn cưỡng quay sang cô, nhìn thấy cô lại hỏi: "Em còn muốn khóc?"

Tống Tri Hoan dùng sức lắc đầu: "Không khóc, không khóc, nhưng mà...."

Đôi mắt không nghe lời mà rơi xuống vài giọt lệ, cô ôm lấy cánh tay của Lương Hoài Châu, vừa nức nở vừa nói: "Lương Hoài Châu, mẹ tôi chết, ba tôi lại không cần tôi nữa rồi, anh trai à..."

Cô lại nấc một tiếng, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lương Hoài Châu: "Không biết khi nào anh trai tôi mới trở lại, Lương Hoài Châu, tôi thật sự không còn nhà nữa rồi."

Tiếng khóc đau lòng của Tống Chi Hoan khiến Lương Hoài Châu nhíu mày chặt lại, anh ghét nhất là thấy cô khóc.

Mỗi lần như thế lòng anh như quặn lại.

Lương Hoài Châu bóp chặt lấy cằm Tống Tri Hoan, lên giọng cảnh cáo: "Tôi kêu em ngừng khóc, em có nghe không?"

"Anh..." Tống Tri Hoan đã say, không kiềm được lý trí của mình.

Nghe Lương Hoài Châu vậy mà lại tức giận với cô, nước mắt liền lăn xuống: "Anh giận tôi đúng không... Lương Hoài Châu, tôi đã không có nhà để về, anh còn tức giận với tôi, anh còn mặt mũi không thế?"

Lương Hoài Châu cao hứng, nâng mắt lên nhìn cô.

Tống Tri Hoan đợi một chút nhưng không thấy anh dỗ dành mình, cô lại áy náy nói: "Lương Hoài Châu, anh không được hung dữ với em, mau dỗ em đi, có được không?"

Cô nhìn anh với vẻ mặt đầy hy vọng, đôi mắt hạnh nhân ngấn nước như đang phát sáng dưới những hạt ngọc, hiện lên lấp lánh.

Lương Hoài Châu thở dài, anh thật sự thua dưới tay cô.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của cô, kéo cô vào lòng mình: "Được rồi, tôi không hung dữ với em."

Ánh sáng trong mắt Tống Tri Hoan chợt lóe lên rồi bỗng chốc lại chìm xuống, cô lẩm bẩm: "Anh hung dữ với tôi cũng vô dụng, tôi đã không còn gia đình nữa rồi."

Lương Hoài Châu không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô, thật khiến người khác đau lòng.

Anh buông cô ra, dùng hai tay nâng mặt Tống Tri Hoan lên, cúi xuống nhìn cô: "Không phải em không còn nhà sao? Tôi cho em một mái nhà."

Tống Tri Hoan nghe vậy lập tức phấn chấn trở lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lương Hoài Châu, cô đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm giao thừa cuối.

Tống Tri Hoan sẽ không bao giờ quên kỳ nghỉ đông của năm ba trung học.

Lần đầu cô chứng kiến cái chết mà đó lại là mẹ mình, sau đó lại thấy Trần Thịnh đem anh cô ra nước ngoài với danh nghĩa là đi du học.

Vào thời điểm mẹ cô qua đời, còn chưa đến bảy ngày, Trần Thịnh đã tái hôn rầm rộ mang Trần Tri Tình về nhà, người chỉ kém cô nửa tuổi.

Đêm giao thừa năm đó, nhiệt độ ở Thượng Hải giảm xuống rất thấp, tuyết rơi liên tục mấy ngày liền.

Tống Tri Hoan đứng ở hành lang tầng hai, mặc bộ váy ngủ mỏng màu trắng, tóc xõa xuống, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm vào gia đình ba người hạnh phúc của Trần Thịnh ngay trong phòng ăn.

Người ngồi đó trước kia là cô, anh trai, mẹ và Trần Thịnh nhưng giờ họ đã trở thành những người khác.

Còn cô chỉ là người ngoài cuộc.

Tần Diễm bỗng quay đầu lại, thấy Tống Tri Hoan đứng trên lầu lập tức đứng dậy đi lên lầu, vừa cười vừa nắm lấy tay nàng: "Hoan Hoan, con dậy rồi sao, con có muốn..."

"Đừng động tay vào tôi!" Tống Tri Hoan hất bàn tay ghê tởm của bà ta ra.

Tần Diễm giả vờ ngã xuống đất "A!" một tiếng, tiếng động gây sự chú ý đến Trần Tri Tần và Trần Thịnh nhanh chóng chạy lên lầu.

Trần thịnh nhìn Tần Diễm người đang được Trần Tri Tình đỡ lên, quay sang hỏi Tống Tri Hoan: "Ta đã dạy con như nào? Đây là mẹ của con, con có biết không...."

"Bà ta không phải mẹ tôi!" Tống Tri Hoan cắt ngang lời ông ta, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Trần Thịnh: "Mẹ tôi đang nằm trong quan tài, bà ấy chết không nhắm mắt."

Trần Thịnh nổi điên nói: "Con nói cái gì?"

"Tôi nói...." Tống Tri Hoan nhìn Trần Thịnh, phát ra từng chữ lạnh đến thấu xương: "Nếu mẹ tôi biết ông là một tên tra nam, nhất định bà ấy sẽ chết không nhắm mắt."

"Ta như thế nào lại có một đưa con không nghe lời như con!"

Trần Thịnh vung tay tát cô, khiến Tống Tri Hoan choáng váng.

Thật lâu sau, cô mới quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Trần Thịnh cùng hai người còn lại, dở khóc dở cười nói: "Tôi chỉ là không nghe lời, ông cũng đừng mong có được đứa con này, tôi cũng không muốn có một người cha như ông!"

Tống Tri Hoan che mặt chạy ra ngoài, ngay cả áo khoác cô cũng không buồn mặc.

Trần Thịnh nhìn theo bóng dáng cô chạy ra khỏi cửa, tức giận gầm lên: "Tống Tri Hoan, quay lại đây ngay ngay cho ta."

Đáp lại ông ta chỉ là tiếng gió lạnh lao xao.

Tống Tri Hoan từ trong nhà chạy ra ngoài, đi thẳng đến quan nước gần nhà.

Nhưng cô đích thị là một tên ngốc mù đường, cô đi vào một con hẻm tối rồi lạc không tìm được dường ra.

Gió lạnh xen lẫn tuyết bay, Tống Tri Hoan ngồi co ro trong một góc, toàn thân lạnh cóng, hay tay cô muốn bao bọc người mình lại hy vọng cho chính mình chút hơi ấm nhỏ nhoi.

"Mẹ..."

Tống Tri Hoan hít hít chóp mũi, dùng sức ôm chặt lấy bản thân.

Sau khi gọi mẹ không biết bao nhiêu lần, Tống Tri Hoan lạnh đến bất tỉnh, lúc Tống Tri Hoan gần mất đi tri giác, cô mơ hồ thấy trong tầm mắt mình xuất hiện một đôi Martin màu đen.

Tống Tri Hoan ngẩng đầu, mặt người kia được bao bọc bởi áo khác lông vẫn là hương vi quen thuộc ấy.

Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy giọng nói của Lương Hoài Châu: "Bỏ nhà đi, lại còn đi lạc, em có phải ngốc như heo không?"

Anh mặc một cái áo khoác da màu đen, quần bò và đôi ủng Martin. Dáng người cao, cùng cái đầu với mái tóc ngắn cũn cỡn. Khuôn mặt góc cạnh của anh như được bao phủ bởi ánh sáng, đôi lông mày và đôi mắt trông anh như một tên lưu manh.

Lương Hoài Châu từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Anh đưa tay về phía cô: "Đứng lên..."

Tống Tri Hoan cố gắng gượng dậy, loạng choạng ngã nhào vào lòng Lương Hoài Châu.

Lương Hoài Châu nhìn xuống cô, thấy đôi dép mèo đang kêu leng keng của cô đã ướt sũng. Anh cau mày, ôm chặt lấy cô: "Chân em lạnh cứng rồi đúng không."

Cô gật đầu, rầu rĩ ừ một tiếng.

"Mặc áo vào đi, tôi cõng em về nhà."

Đợi một lát sau anh không thấy cô nhúc nhích, Lương Hoài Châu cau mày: "Em mặc áo vào..."

"Lương Hoài Châu..." Cô nhào vào l*иg ngực anh, đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo của anh: "Em đã không có nhà nữa rồi."

Tống Tri Hoan khóc lớn đến nỗi nửa áo trong của Lương Hoài Châu đều ướt sũng.

Lương Hoài Châu hung hăng nhíu mày, cuối cùng lại thấy Tống Tri Hoan khóc, anh chán ghét nuốt nước bọt xuống, giơ tay ôm đầu cô lại vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô: "Đi theo anh đi, anh sẽ cho em một mái ấm."

Tống Tri Hoan đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, như thần lại như ma.

Đối với Tống Tri Hoan lúc này, Lương Hoài Châu như một vị thần trong lòng cô.

Cứu cô ra khỏi vòng nguy hiểm.

Tống Tri Hoan mặc áo vào, nằm trên lưng Lương Hoài Châu nghe thấy nhịp tim nhịp nhàng của chàng trai, liền đưa tay kéo kéo tóc anh: "Lương Hoài Châu, sao anh biết tôi ở trong ngõ này?"

Là do anh quá thông minh, hay do...

Lương Hoài Châu lập tức đánh gãy ảo tưởng trong lòng cô: "Với chỉ số thông minh của em, ngoại trừ nhà mình và những nơi thân cận thì em còn đi được những nơi khác sao?"

Tống Tri Hoan bất mãn vò mạnh tóc anh.

Lương Hoài Châu đau đớn rên lên một tiếng, quay đầu nhìn cô chằm chằm: "Tôi nói thật, nếu không có lẽ tôi đã đánh mất em."

Tống Tri Hoan biết đó chỉ là lời nói dối, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lương Hoài Châu.

Cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Lương Hoài Châu cõng cô đi về phía trước, rời khỏi con hẻm nhỏ.

Cô nằm sấp trên lưng Lương Hoài Châu, ngẩn người nhìn sau gáy anh, anh còn đang trong thời kỳ phát triển nhưng anh đã rất cao ngay cả vai và lưng đều to rộng.

Cô âm thầm vùi vào hõm vai của anh, khóe môi khẽ cong lên.

Trận tuyết lớn này đã rơi gần một tuần lễ.

Tống Tri Hoan chuyển đến nhà họ Lương sau đêm giao thừa.

Trong khoảng thời gian đó, Trần Thịnh đến yêu cầu cô trở về nhà nhưng Tống Tri Hoan nhất quyết từ chối và cãi nhau với ông ta: "Trừ khi ông đuổi mẹ con Tần Diễm đi, nếu không đừng mong tôi trở về."

Ông ta nghe vậy tức giận nghiến chặt răng nhờ mẹ của Lương Hoài Châu giúp.

Mẹ Lương Hoài Châu và mẹ Tống Tri Hoan là bạn thân nên bà đương nhiên đứng về phía Tống Tri Hoan phất lờ Trần Thịnh.

Ông ta chỉ có thể bỏ Tống Tri Hoan lại, vì ông ta biết cô ngoan cố, tuyệt đối sẽ không về nhà.

Trần Thịnh thấy không còn cách nào khác, quyết định gọi người đem Tống Tri Hoan buộc cô phải trở về.

Còn chưa kịp gọi người, chiếc gạt tàn từ trên rơi xuống trúng chân ông ta làm ông ta giật bắn mình.

Trần Thịnh ngước mắt lên, gặp được ánh mắt lười biếng của thiếu niên.

Lương Hoài Châu đứng trên cầu thang, miệng còn đang ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vô lại.

Lương Hoài Châu đi tới trước mặt Tống Tri Hoan, đem cô bảo vệ phía sau mình, ánh mắt chậm rãi liếc qua khuôn mặt Trần Thịnh, nhếch môi kiêu ngạo nói: "Cô ấy không muốn đi, ông có thể cút ra ngoài được rồi, biết không?"

Sắc mặt Trần Thịnh nháy mắt thay đổi.

Lương Hoài Châu tuy là cấp bậc con cháu, nhưng ông ta cũng không dám làm bậy. Dù sao Lương Hoài Châu nổi tiếng ngang ngược vả lại dây cũng là địa bàn nhà họ Lương.

Trần Thịnh chỉ có thể mang theo tức giận mà rời đi.

Sau đó ông ta tiếp tục đến nhà họ Lương vài lần, tuy rằng ông ta vẫn biết Tống Tri Hoan kiên trì mà họ Lương lại tỏ rõ thái độ che chở cho cô, còn chưa nói tới Lương Hoài Châu ở đấy, thêm việc mẹ con Tần Diễm dặm mắm dặm muối. Dần đà, ông ta cũng không tới nữa.

Tống Tri Hoan ở dưới mái nhà nhà họ Lương, một lần ở là ở tới tận ba năm trời.

Tống Tri Hoan hơi định thần lại, dùng đầu ngón tay nắm chặt lấy ống tay áo Lương Hoài Châu, nhìn anh: "Lương Hoài Châu, tôi muốn ở nhà anh cả đời, anh có đồng ý không?"

Lương Hoài Châu: "Được, em muốn ở bao lâu cũng có thể."

"Đấy là thỏa thuận, không cho anh đổi ý đâu đấy."

Tống Tri Hoan nhất quyết đứng dậy sau cơn say, thân hình cô chao đảo, trực tiếp lao vào ngực Lương Hoài Châu.

Lương Hoài Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: "Cẩn thận."

Tống Tri Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc hoa tai chữ "Z" bên tai trái của Lương Hoài Châu.

Đó là món quà sinh nhật cô tặng anh.

Lương Hoài Châu mở hộp quà ra, anh không thích tính trẻ con của cô xíu nào nhưng vẫn đi xỏ lỗ tai, đeo chiếc khuyên tai mà cô tặng.

Tống Tri Hoan chớp mắt, sau đó lại gọi tên anh: "Lương Hoài Châu..."

"Hả?"

Lương Hoài Châu cúi đầu, bỗng nhiên chóp mũi anh được mùi rượu từ môi cô, bờ môi cô như một cơn gió nhẹ lướt qua anh.

Anh ngạc nhiên tới đơ cả người: "Lương Hoài Châu, tôi thật sự, thật sự rất thích anh."

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Hỏi: Bị thanh ai trúc mã nhiều năm tỏ tình thì phải làm sao?

Lương Hoài Châu: Lúc đó tôi khá sợ hãi, tôi coi cô ấy như em gái mình, cô ấy lại tham lam muốn thân thể tôi :)

Chúc mừng Lương Hoài Châu đã nhắc đến nụ tiên đầu của em gái anh, mặc dù có hơi miễn cưỡng tí.

Lại nói hai người là thanh mai trúc mã, Lương Hoài Châu 18 tuổi, Hoan Hoan 17 tuổi, Tống Tri Hoan bé hơn cậu vài tháng.