Chương 13: Khen chê chưa nói

Chương 13: Khen chê chưa nói

Edit: Nắng

Quý Đình Tông trấn định: “Nghèo thù giàu, giàu thù quan, hiện tượng phổ biến mà thôi.”

Hoàng Kiều rẽ vào tỉnh lộ, hỏi: “Thủ trưởng có truy cứu hay không?”

Người đàn ông chăm chú nhìn: “Khả năng ứng biến của chú không tệ, không xảy ra sai lầm to lớn nào, không truy cứu.”

Hần Trân còn cúi đầu giữa đũng quần anh, hơi thở ấm áp của người phụ nữ xuyên qua lớp quần chạm đến da thịt làm Quý Đình Tông không được tự nhiên.

“Hàn Trân, cô định úp mặt bao lâu nữa?”

Cô nhẫn nhịn, nôn khan một tiếng: “Lãnh đạo, tôi có cảm giác muốn ói.”

Nói xong lại úp mặt vào đũng quần anh, món đồ kia lúc không cương của người đàn ông mềm mại giấu trong quần tây nhưng kích thước cũng không thể khinh thường.

“Cô dám?”

Cơ đùi của Quý Đình Tông căng cứng, anh nâng cằm của cô lên, vết thương của cô rỉ ra mấy giọt máu đỏ, anh dùng đầu ngón tay lau đi sau đó phát hiện cô sốt cao liền chỉnh cơ thể mềm nhũn của cô đứng thẳng lên.

“Trong xe có thuốc hạ sốt không?”

Hoàng Kiều nói có một ít, lúc xe dừng lại ở ngã tư quốc lộ, ông lấy thuốc say tàu xe, thuốc hạ sốt cùng một đống kẹo bạc hà ra.

Nhờ lối sống tập thể dục đều đặn nên thể chất của Hàn Trân không đến nỗi tệ, cô có thể chịu được bệnh cảm cúm và cảm lạnh thông thường nhưng lại không chịu được khi bị say xe.

Uống thuốc xong cô nhìn đống kẹo trắng xanh, mặt cô nóng như lửa đốt.

“Tôi khỏe hơn nhiều rồi nên xuống xe thôi.”

Quý Đình Tông không cảm thấy như thế, anh thậm chí còn nhìn thấy tròng mắt cô đỏ hồng, điện thoại trong túi reo lên vài hồi, có lẽ văn phòng tỉnh đang gọi anh về.

Cách đây không lâu, ban tổ chức trung ương Đảng đã ra lệnh điều động cán bộ về tỉnh, phó bí thư tỉnh Bắc Kinh cũng tham gia tiệc chia tay, chuyến bay về thành phố Ngu Sơn cất cánh lúc 9h tối, việc lớn việc nhỏ đều cần anh sắp xếp chỉ thị.

Anh không thể lãng phí thời gian.

Anh ừ một tiếng, Hàn Trân đẩy cửa bước xuống xe, khuôn mặt hồng hào như trái đào mùa xuân lộ ra vẻ bối rối, như thể đang cân nhắc nói lời chia tay.

Quý Đình Tông cau mày, cuối cùng cô lắp bắp nói một câu: “Bí thư Quý, hữu duyên gặp lại.”

Lông mày anh càng nhíu chặt hơn nhưng khóe môi lại hơi mỉm.



Hàn Trân trở về ký túc xá của đài và tắt điện thoại nghỉ ngơi một đêm. Chu Tư Khải oanh tạc điện thoại nhưng cô hoàn toàn không biết.

Ngày hôm sau cô đúng giờ đến đơn vị đưa tin.

Chương trình cô đang dẫn có tên là ‘Linh quang lóe lên’, đây là chương trình giới thiệu và sưu tầm một số phát minh của dân chúng.

Thời gian phát sóng là 9h tối.

Sau khi chuẩn bị và ghi hình xong buổi phát sóng, cô xách túi trang điểm vào phòng tẩy trang, hành lang chật kín một đám người ăn mặc hở hang khoe chân dài trong thời tiết giá lạnh.

Bên đài đang chuẩn bị cho một chương trình tạp kỹ hẹn hò giấu mặt nên ký hợp đồng với các khách mời nữ, ứng cử viên nghiêm túc tiến đến hôn nhân không nhiều, họ đều là những người mẫu xe hơi và người mẫu tự do muốn xuất hiện trước máy quay để kiếm danh tiếng.

“Trật tự! Những người được gọi tên từng người một đi vào đăng ký! Không được phép khai gian tuổi tác và bằng cấp!”

Đạo diễn hét khàn cả cổ.

Hàn Trân rửa sạch bọt trên mặt xong thì đi ra, chủ nhiệm chờ đến khi cô bước ra mới gọi cô đến góc hành lang nói chuyện.

“Hàn Trân, em với giám đốc Chu cãi nhau à? Chu tổng đã hủy ba quảng cáo vào khung giờ tối trong một đêm, em biết chuyện này ảnh hưởng đến đài như thế nào không?”

Hàn Trân không hề giấu giếm: “Chúng tôi ly hôn rồi.”

“Ly hôn?” Chủ nhiệm giật mình, “Chuyện từ khi nào? Sao em không nói với mọi người trong đài?”

“Hôm trước.” Cô lau đi bọt nước trên trán, chạm đến miệng vết thương nên hơi đau nhức, “Em đang định đến văn phòng của anh.”

“Hồ đồ, em…em có biết cuối tháng bên trên sẽ chuyển danh sách thăng chức, tôi còn định để em lên.”

Hàn Trân sửng sốt, “Thăng chức? Là ý của Chu Tư Khải?”

“Ý của tôi.” Chủ nhiệm thở dài, “Tiểu Trân, em thật sự ly hôn à? Vợ chồng hai đứa không phải tình cảm luôn tốt đẹp hay sao, mỗi tối Chu tổng đều đón em tan tầm, ngày nghỉ lễ còn chuẩn bị hoa hồng đưa đến đài, người chồng tốt như thế có đốt đèn l*иg cũng khó mà tìm được, sao mà lại ly hôn vậy.”

Hàn Trân mím môi, vẻ mặt u ám và chán nản.

Có tiền thì tặng hoa hồng.

Về việc đón cô lúc tan tầm chỉ là thuận đường mà thôi, Chu Tư Khải với bạn trai luôn hẹn cᏂị©Ꮒ với nhau ở một địa điểm cố định, đó là khách sạn bốn sao Astoria đối diện đài truyền hình.

“Nếu là ý của chủ nhiệm, vậy danh sách thăng chức này…”

Chủ nhiệm khoát tay, “Tôi còn phải xem xét lại nữa, em được vào biên chế bởi vì có thể cung cấp nguồn tài trợ ổn định cho đài truyền hình, nên tôi mới nghĩ là khả thi. Tiểu Trân, đừng trách tôi hám lợi, tôi có rất nhiều MC tốt nghiệp từ trường danh giá, nghiệp vụ ưu tú. Tôi điều em đến mục tin tức, làm chuyên mục riêng của mình nhưng phải tự kéo tài trợ, đây vốn là điều luật bất thành văn trong ngành này.”

Lý do ngang ngược đến mức Hàn Trân phải cạn lời.

Cô trở về văn phòng, Vương Ngọc để chân lên mép bàn thảnh thơi sơn móng chân, cô ta là MC nữ được chọn trước cho chương trình tạp kỹ mà cô đang chuẩn bị.

Vương Ngọc không phải tốt nghiệp từ trường chính quy mà do gia cảnh khá giả nên làm dẫn chương trình giải trí.

Lúc mới vào đài truyền hình, Hàn Trân rất hâm mộ cô ta.

Sau này cô trở thành Chu phu nhân, chồng trước thể hiện tình cảm nhiều đến nỗi khiến cô đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ của người khác.

Thoáng chốc cô cứ tưởng mình đã tìm được người bạn đời định mệnh của mình rồi.

Vương Ngọc xoay móng tay kiểm tra lại, “Nghe nói tối qua cô ngủ ở ký túc xá, sao, chán ở biệt thự của Chu Tư Khải rồi à?”

Cô không lên tiếng, chỉ lo dọn dẹp bản thảo trên bàn.

“Hàn Trân, cô biết tôi bội phục cô ở điểm gì không?” Vương Ngọc ngước mắt nhìn: “Cô có thể móc tim móc phổi ra để yêu người ta, lúc ly hôn thì lại quyết định rất dứt khoát, chuyện của Chu Tư Khải thực ra rất nhiều người trong giới biết rõ và cố tình giúp anh ta thực hiện, tôi còn bỏ tiền ra cá cược hai người chắc chắn sẽ không trụ nổi trong hai năm.”

Giọng nói của Vương Ngọc hơi trầm giống giọng nói của mấy người đàn ông hay hút thuốc, cô ta bí mật đi bar, uống rượu, hút thuốc mà không kiêng kị gì.

Hàn Trân hoàn toàn trái ngược với cô ta, cô luôn cố gắng tránh xa những thói quen xấu cực kỳ nghiêm ngặt, cô là người phương nam tốt nghiệp một trường phát thanh danh tiếng của địa phương, đã từng được coi là một đối tượng đào tạo trọng điểm.

Sau biến cố của gia đình, cha cô qua đời bất ngờ gây huyên náo xôn xao, mẹ cô tái hôn và ép cô đi cùng nên cô mới ở Ngu Sơn.

Thực ra hai người không qua lại nhiều, những lời nói lúc nãy của Vương Ngọc khiến cô xấu hổ vô cùng.

Hô hấp của cô nghẹt lại như bị người ta bóp cổ, bả vai cô run rẩy.

“Cô biết hắn không thích phụ nữ từ lâu rồi?”

Vương Ngọc ngả lưng xuống ghế và nghịch cây bút gel trong tay: “Biết, cái giới này nhỏ như vậy lấy đâu ra bí mật.”