Chương 6-13 by Yuriki

Mấy chương này bạn Ở Đây Có Nắng đã dịch và đăng rồi, nhưng mình làm lại cho thống nhất xưng hô và phù hợp với văn phòng của mình, do ko thể sửa được bài đăng của bạn đó nên mình đăng hết ở đây ha

Chương 6: Mèo hoang

“Mặc quần áo vào đi.” Y không thèm nhìn cô một cái, chỉ đi vòng qua đầu giường, bấm một dãy số trên chiếc điện thoại bàn đặt trong phòng.

Sau khi đầu bên kia bắt máy, hỏi họ gì, y mới báo tên của mình ra.

Hàn Trân âm thầm ghi nhớ trong bụng, không biết tại sao nhưng cô cảm thấy mình nhất định phải nhớ, theo bản năng, dù sao thì vừa rồi cô cũng y làm cho sướиɠ đến như vậy...

Người đàn ông chỉ dặn dò ngắn gọn hai câu, Hàn Trân nghe không rõ. Ngoài cửa đang rất căng thẳng, cô cũng chắc chắn đó là Triệu Tuấn rồi, tên đó rất thích uống rượu, uống xong thì sẽ chơi rất điên.

Mặc quần áo xong, cô có chút lúng túng, tiếp tục đợi ở đây thì hơi xấu hổ, ga trải giường bị cô phun ướt cả một mảng lớn

Bộ dạng mê đắm điên cuồng kia của cô còn kiều diễm hơn cả hồng mai đang nở đỏ rực bên ngoài cửa sổ, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra mà thôi.

Cô không biết rõ ràng lắm về thân phận của người đàn ông này, nhưng Mai Viên này có một ngạch cửa, hôm nay lại còn là ngày đặc biệt, có cả lãnh đạo tỉnh đại giá quang lâm.

Điều đó đủ để chứng minh rằng những người có mặt ở đây hôm nay, không giàu sang thì cũng phú quý.

Hàn Chân không thể tùy tiện đi ra ngoài để đυ.ng phải Triệu Tuấn được, kẻo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cô đứng dậy: "Tiên sinh, hay là ngài cứ trốn trước đi đã, tôi ra tống cổ đám người bên ngoài đi."

“Trốn?” Quý Đình Tông ấn bật lửa châm một điếu thuốc, ngọn lửa bập bùng đỏ rực giữa mày, y nhướng mày: “Trốn đi đâu?”

Hàn Trân chỉ tay: "Phòng tắm."

Quý Đình Tông ngồi xuống ghế sô pha: "Cô này, cô phải rõ ràng, tôi không phải tình nhân của cô, đừng làm chuyện giấu đầu lòi đuôi như vậy."

Rõ ràng là y đang ngồi, nhưng thái độ lại như từ trên cao nhìn xuống: "Cô muốn tống cổ những người bên ngoài như thế nào đây?"

"Hắn là cấp dưới của chồng tôi..." Hàn Chân cắn môi dưới, nhất thời không kịp sửa miệng.

Người đàn ông cau mày: "Cô đã kết hôn rồi?"

Sắc mặt y âm trầm, không kiềm chế được mà phạm sai lầm, lại còn là với một người phụ nữ đã có gia đình nữa chứ.

Ngoài cửa, cách một bức tường ngăn, Triệu Tuấn đã say khướt lại không vào được phòng, miệng lập tức phun ra hàng đống những câu chửi tục tĩu. Phút chốc, tiếng mắng chửi dừng lại, sau đó vang lên mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Đình Tông, Cố Ngạn Bình đây, tôi mang quần áo mà ông yêu cầu đến rồi này."

Quý Đình Tông đứng dậy, mở ra một khe cửa rộng bằng nửa người, thân hình cao to cường tráng che chắn kín mít mọi thứ trong phòng. Thế nhưng Hàn Trân vẫn hơi sợ nên vội vàng tránh về hướng ngược lại, chưa kịp xỏ giày, đầu ngón chân đã vấp phải chân bàn.

Cô không kìm được mà phát ra một tiếng rên đau đớn, rồi ngay lập tức che miệng mình lại.

Cố Ngạn Bình gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ chính trực trang nghiêm, là lãnh đạo của Cục Công an tỉnh, cùng cấp với Quý Đình Tông, từng làm về công tác điều tra tội phạm, tai tính mắt tinh. “Trong phòng ông còn có người khác à?"

Miệng ngậm điếu thuốc, Quý Đình Tông nhận túi quần áo: "Mèo hoang."

Quan hệ của hai người họ khá thân thiết, Cố Ngạn Bình cảm thấy có gì đó không ổn, trên người Quý Đình Tông phảng phất chút mùi hương ngào ngạt của phái nữ, trên vai áo còn lộn xộn vết son phấn: "Đang yên đang lành sao quần áo lại ướt?"

Y chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: "Mèo hoang phát xuân, làm đổ tách trà."

Cố Ngạn Bình bán tín bán nghi, đưa tay đẩy cửa ra: "Tôi bắt giúp ông."

Thấy cánh cửa càng lúc càng đẩy ra một góc lớn hơn, sắp để lộ một góc sườn xám của Hàn Trân rồi, trái tim cô không kiềm được mà đập thình thịch.

Quý Đình Tông đưa một tay lên chặn lại, cánh cửa lại nguyên vẹn trở về vị trí ban đầu: "Bị dọa chạy mất rồi."

"Đã sắp xếp cho ông một phòng nghỉ ở chính sảnh, ông không ở đó mà chạy đến đây chiếm phòng của người khác làm gì?"

Y có chút không kiên nhẫn, phun ra một ngụm khói: "Chỗ đó mà cũng gọi là phòng nghỉ à, nằm không được mười phút thì đã có một đống cán bộ cấp thành phố thay phiên nhau gõ cửa rồi, có khác gì cái phòng tiếp khách không?"

Cố Ngạn Bình cười, liếc nhìn đồng hồ: "Ông nhanh lên đi, tỉnh cử một đoàn thăm hỏi đến tham dự buổi tiệc về hưu của ông cụ Tề. Ông là người đại diện, ông không có mặt thì làm sao người ta khai tiệc được hả?"

Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, không nói gì.

Trước khi rời đi, Cố Ngạn Bình nhìn lướt vào trong phòng một chút, nói một câu đầy ẩn ý: "Chánh văn phòng Quý, nhớ phải chú ý đến thân phận của mình đấy."

Chương 7: Hối lộ tìиɧ ɖu͙©

Khi hai người họ nói chuyện, Hàn Trân đều chăm chú lắng nghe tất cả.

Cô làm MC ở ban Giải trí của Đài truyền hình Ngọc Lan ở thành phố Ngu Sơn. Cứ khi nào nhà đài muốn thu hút doanh nghiệp và kêu gọi tiền tài trợ, trưởng ban Tin tức lại tìm Hàn Trân để cô đi tiếp khách cùng ông ta, bởi vì cô xinh đẹp, tính cách lại điềm đạm, lại không làm bộ làm làm tịch. Đổi lại, trưởng ban cũng làm ngơ chuyện cô làm thêm mấy việc như là làm MC cho các sự kiện khác ở bên ngoài.

Mấy cuộc hội họp để xúc tiến đầu tư có thể tiếp xúc với không ít nhà tài trợ và các lãnh đạo cấp cơ sở. Hai năm trước, khi lần đầu tiên gặp Chu Tư Khải, Hàn Trân chỉ mới vừa thực tập xong, còn chưa có ý thức được với một MC như cô, cái vũng nước mang tên hội họp xúc tiến đầu tư này sâu bao nhiêu thì đυ.c đến bấy nhiêu.

So với các tin tức mà cô nghe được thì còn dơ dáy bẩn thỉu hơn nhiều.

Cô được sắp xếp ngồi cạnh một vị trưởng ban tuổi đã ngoài năm mươi, thái dương hai màu tóc họ Trần. Ông già đó rất thích nốt ruồi son trên má cô, uống mấy chén rượu vàng xuống bụng là đã bắt đầu sờ lên eo cô, muốn giở trò chấm mυ"ŧ.

Hàn Trân hoảng hồn không dám động đậy, lưng ứa cả mồ hôi lạnh, trưởng ban Trần kia thấy vậy thì đã rõ một hai, ông ta nói cô quá trong sáng, là một quả táo chát, bảo cô đừng giữ kẽ quá, phải biết cách giải phóng bản năng chứ.

Lúc ấy cô mới 21 tuổi, tràn ngập mộng tưởng và khao khát về cái nghề MC chỉnh chu lại chói mắt, còn ngây thơ mà hỏi lại ông ta, giải phóng bản năng là gì cơ.

Trưởng ban Trần cười khùng khục không ngừng, ông ta sáp lại thật gần, miệng ông ta tràn đầy mùi người già khiến cô sặc đến khó thở. Ông ta nói muốn cởi hết quần áo ra, bơi lội ở trên người cô, dĩ nhiên là càng phóng đãng thì càng kí©h thí©ɧ rồi.

Hàn Trân sợ đến tái cả mặt, vô ý làm đổ cả ly rượu lên người Trưởng ban Trần. Không ngờ rằng thay vì giận dữ, ông ta lại cười, cởϊ áσ khoác ra rồi nhờ cô đưa đến phòng tiếp đãi dành riêng cho lãnh đạo hộ mình.

Trong áo khoác được bí mật đặt vào một cái thẻ phòng.

Ngụ ý là như thế nào, không cần nói cũng biết.

Cô vốn thấp cổ bé họng, chỉ có thể làm theo, vừa mới vào trong phòng đặt cái áo khoác thì Trưởng ban Trần đã vào sát theo sau, ôm lấy cô ném lên trên giường.

Sau đó, như mấy câu chuyện cũ rích, Chu Tư Khải mang theo một vầng hào quang từ trên trời giáng xuống, anh hùng cứu mỹ nhân.

Chuyện này rõ ràng là ông già kia muốn dùng vũ lực để áp buộc cô nhưng âm mưu tục tĩu chưa thành, thế mà khi nói với bên ngoài thì ý vị lại đã hoàn toàn thay đổi.

Ngược lại, ông ta nói rằng Hàn Trân cô không biết tốt xấu, làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.

Trưởng ban Trần bị Chu Tư Khải đánh toạc cả trán, tức giận đến mức hất râu trừng mắt. Ông ta làm việc ở ban Tuyên giáo thành phố, có quan hệ lui tới mật thiết với các đài truyền hình. Ông ta đã không ít lần ở sau lưng quạt gió thêm củi, mách lẻo, làm khó làm dễ Hàn Trân.

Khiến cô thiếu chút nữa là bị đình chỉ công tác để tự kiểm điểm.

Vì vậy, Hàn Trân thực sự rất sợ những quan chức này. Người trong quan trường quá tinh, vượt xa đám doanh nhân đến cả trăm bậc, bọn họ dùng quyền lực của mình để kiểm soát xã hội, kiểm soát kẻ yếu, điên đảo trắng đen.

Sự ghê gớm của quyền lực, tiền bạc nào có thể sánh bằng.

*

Hàn Trân vốn tưởng mình vẫn có thể qua loa mà ra vẻ giải trừ hiềm khích với y, hiện giờ, một tia may mắn cuối cùng cũng đã tan thành mây khói luôn rồi.

Lãnh đạo tỉnh, còn mang chữ “chánh” trong chức danh, bắt đầu từ cấp cục trở lên trên, quyền bính khó lường——

"Thưa ngài, nếu không có việc gì khác, tôi có thể rời đi được không? Sợ là chồng tôi đang tìm tôi khắp nơi."

Cô muốn chạy lẹ nên bịa đặt lung tung, Chu Tư Khải cũng uống rượu, rót đầy cả một ly lớn, gã cũng thật tàn nhẫn, uống nhiều thuốc có tác dụng mạnh như vậy, cố gắng để trói chặt hai người họ lên trên một con thuyền.

Tình hình hiện tại chắc chắn cũng không khả quan cho lắm đâu nhỉ. Phát tình mà muốn tìm Hàn Trân thì 100% là không thể rồi. Nếu lỡ như mà bị cấp dưới của gã gặp phải, thanh danh một đời của gã cũng coi như vứt đi rồi.

Hàn Trân cũng không chắc là gã sẽ tìm một người phụ nữ để giải tỏa lửa dục hay là tìm một người đàn ông nữa.

Chu Tư Khải không hề bài xích phụ nữ, có thể xem như là người có chí tiến thủ trong đám con ông cháu cha rồi. Diện mạo nghiêm chỉnh lại đẹp trai, cho dù đã kết hôn thì vẫn có không ít phụ nữ theo đuổi. Bọn họ còn đặt biệt danh sau lưng cho gã là "Tiểu Ngọc Phật" cơ mà.

Đó là để hình dung cái cách gã nhìn phụ nữ, không chút dục niệm, gợi cảm mà lại chẳng dính bụi trần. Hàn Trân nghe mà chỉ cảm thấy ớn lạnh, kinh hãi.

Tất nhiên gã không có ham muốn với phụ nữ rồi, gã là gay 100% cơ mà.

Quý Đình Tông khóa cửa lại, sắc mặt bình tĩnh: "Chồng cô cho phép cô làm loại chuyện như thế này à?"

Cô sửng sốt: "Loại chuyện gì cơ?"

Người phụ nữ này, biết giả vờ lắm.

Ngón chân của Hàn Trân bị bầm tím, cô ngồi co một chân trên ghế sô pha, dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu ngón chân.

Sườn xám có đường xẻ cao, phong cảnh dưới váy lại lần nữa lộ hết ra ngoài, chiếc qυầи ɭóŧ ren vẫn còn chưa khô hẳn, ẩm ướt nên trở nên trong suốt. Nơi riêng tư của cô lông tóc thưa thớt, chỉ mới bị cắm vào hơn chục lần mà hai cánh môi âʍ ɦộ đầy đặn đã lồi ra, hơi đỏ và có chút sưng lên rồi.

Ánh mắt Quý Đình Tông tối sầm lại, y bình tĩnh mà nhìn đi chỗ khác. Đại sảnh còn đang đợi y để bắt đầu khai tiệc, hiện tại y không có thời gian để lãng phí nữa. Y xoay người cởi cúc áo, chuẩn bị thay quần áo.

"Cô chờ ở đây, lát nữa người của tôi sẽ tới."

Hàn Trân sửng sốt: "Người của anh tới đây làm gì?"

Quý Đình Tông cởϊ áσ sơ mi, lấy từ trong túi ra một chiếc mới tinh mặc vào, cơ bắp săn chắc sau lưng ngang tàng mà gợi cảm, tỏa ra mùi vị nam tính rắn rỏi.

Y cài cúc áo, thản nhiên đáp: "Bắt cô."

Hàn Trân hết hồn, cả người từ trên ghế sô pha mà nhảy dựng lên, cao giọng nói: "Tôi có phạm pháp đâu!"

"Cô hối lộ tôi."

Cô luống cuống, hốc mắt sưng đỏ: "Tôi... Tôi không biết anh là lãnh đạo, có địa vị, hơn nữa, hơn nữa tôi có đưa tiền cho anh đâu, trong thẻ của tôi cũng không có tiền."

Quý Đình Tông bật cười, nhét vạt áo sơ mi vào trong quần tây: "Hối lộ tìиɧ ɖu͙© cũng là hối lộ."

Hàn Trân hoàn toàn lạnh lòng, ngã trở lại ghế sô pha.

Quý Đình Tông không để ý đến bộ dạng phất hồn lạc phách của cô, y thay quần áo xong thì mở cửa rồi rời đi.

Mân Thanh được Cố Ngạn Bình gọi điện thoại kêu tới, đã đứng đợi ở cửa một lúc rồi. Anh ta là Trưởng phòng Tổng hợp trực thuộc Văn phòng Tỉnh ủy, là cấp dưới và cũng là thân tín của Quý Đình Tông.

Biết bên trong không chỉ có một mình thủ trưởng, anh ta liền cửa cũng không dám gõ.

"Chánh văn phòng, anh chuẩn bị qua đó ạ?"

Quý Đình Tông ừ một tiếng, y nghĩ một lúc lại nói: "Cậu bảo người của sếp Cố hỏi một chút người trong phòng này đi, hỏi xem lai lịch và mục đích là gì, nếu không có vấn đề gì thì có thể thả người đi." Sau một lúc lâu, y châm một điếu thuốc, lại nói thêm: "Cái tôi muốn là hỏi, chứ không phải là thẩm vấn."

Mân Thanh gật đầu: “Chỉ thị của anh, tôi đã rõ rồi.”

--------

Hối lộ tìиɧ ɖu͙© không phải chịu tội đưa hối lộ, không có tiền thì đều không tính, sếp Quý đang trêu em Trân thôi.

Chương 8: Thu hút

Hàn Trân mặt mày ủ ê, đang nghĩ làm sao để thoát thân thì người đàn ông đó đột nhiên quay vòng về lại. Cô kinh ngạc, hàng mi dài run lên: "Có phải là tôi không cần..."

Quý Đình Tông ném một chiếc áo khoác chính trang màu đen lên trên đùi cô, cứ thế không nói một lời nào mà rời đi như một cơn gió.

Sảnh chính hợp viện nằm đằng sau cổng đá màu đỏ, hoa mận đỏ rực đang thời nở rộ, hương hoa ngào ngạt phiêu tán khắp trong sảnh.

Đi qua hành lang gấp khúc bằng gỗ vắng lặng, trên mái hiên cong cong treo đầy đèn l*иg đỏ, Cố Ngạn Bình đứng ở nơi ngọn lửa chập chời phía cuối hành lang: "Tôi còn tưởng là ông sẽ không tới."

Bên trong truyền đến giọng hát hí cao vυ"t, Quý Đình Tông cau mày, dùng đầu ngón tay vê vê đầu lọc điếu thuốc rồi bước nhanh hơn.

Ông cụ Tề thích nghe kinh kịch, hai gian hợp viện phía bắc được nối thông, dựng lên một sân khấu tạm thời để diễn vở Kinh kịch "Định Quân Sơn".

Trong bữa tiệc, có người đứng lên, nâng cốc chúc mừng về phía ông lão tóc bạc trắng ngồi ở chiếc bàn tròn lụa đỏ nơi chính giữa: “Lão tướng Hoàng Trung ra trận chém đầu Hạ Hầu Uyên, Tề Lão vẫn hào hùng như vậy, chẳng hề kém năm đó. "

Ông cụ Tề cũng không từ chối, ông cụ tuổi đã ngoài tám mươi, sắp già đến mức chỉ còn da bọc xương nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Ông cụ ra hiệu cho một người phụ nữ ngồi bên tay phải giúp ông rót đầy ly rượu.

Cựu binh tuổi này, thời kháng Nhật đã từng bị một viên đạn lạc đâm xuyên qua ngực, khi còn trẻ thể chất cường tráng có thể chịu đựng được, bây giờ lại chủ yếu dựa vào thuốc để kéo dài sinh mệnh. Người khác kính rượu, ông cụ vẫn phải đáp lại, thống khoái lại hào sảng.

Dẫn đến toàn trường vang lên một tràng pháo tay hưởng ứng.

Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh ông cụ vẫn kiên trì không nhả, sắp không thắng nổi sự bướng bỉnh của ông cụ rồi.

Dư quang nhìn thấy bóng dáng cao lớn hào sảng của Quý Đình Tông đang đi vào, Hồ Điệp vui mừng hẳn lên: "Đình Tông, anh khuyên đi, ông nội một giọt cũng không thể uống được, em khuyên ông nãy giờ mà ông không chịu nghe."

Quý Đình Tông không phản bác mà vội vã đi nhanh đến bên bàn. Bên trái ông cụ Tề có một chiếc ghế trống, được đặc biệt để lại cho y.

Y không ngồi xuống, rượu trắng đã được làm ấm, vừa tinh khiết lại cay nồng, Quý Đình Tông nâng chén lên nhấp một ngụm rồi uống cạn, vài giọt rượu vẩy đến nơi hầu kết đang rung động vì nuốt xuống của y.

Một trong những nơi gợi cảm nhất của đàn ông, lại bởi vì góc nhọn mà càng thêm như đao tạc.

Làm Hồ Điệp mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Tỉnh cử một đoàn thăm hỏi đến an ủi ông cụ cựu chiến binh, Quý Đình Tông là đại biểu lãnh đạo cũng là bởi vì có hai điều cân nhắc. Thứ nhất, với tư cách là Chánh văn phòng Tỉnh ủy, y là người duy nhất trong tỉnh có tư cách đại diện cho Bí thư.

Thứ hai là xuất thân “hồng tam đại (con cháu đời thứ ba của thế hệ những người cầm quyền ĐCSTQ thời Mao Trạch Đông)” của Quý Đình Tông. Ông nội y là anh hùng liệt sĩ thời kháng chiến chống Nhật, bà ngoại lại là trưởng nữ của nhà tư bản dân tộc lớn nhất tỉnh Giang Châu năm đó.

Những gia tộc lớn của Giang Châu, mười phần đều là hậu duệ quý tộc, nhà cao cửa rộng cả.

Y ra mặt uống thay ly rượu đáp lễ này, cũng không làm mất mặt ông cụ Tề.

Trên đường về chỗ ngồi, Hồ Điệp ôm bầu rượu đi vòng đến bên cạnh y, cố ý rót rượu thật chậm, dịu dàng quan tâm: “Đình Tông, sao anh lại mặc ít như vậy?”

Tháng hai cuối đông, gió rét từng trận thổi qua, y lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, các bắp thịt và gân mạch từ đường cằm đến xương quai xanh cũng tái nhợt đi vì lạnh.

“Không lạnh.” Quý Đình Tông lãnh đạm trả lời cô ấy, lực chú ý của y tựa hồ không đặt ở đây, men rượu cuộn trào trong máu, một cảm giác bức bối không cách nào phớt lờ không ngừng bốc lên từ sâu trong cơ thể.

Không thể tránh khỏi, y lại nghĩ đến Hàn Trân, eo trắng, ngực trắng, mông cũng trắng, không biết miệng cô được thoa thứ gì mà lại sáng bóng, trơn mướt.

Khi cô vừa mới đi tới trước mặt y, bộ dạng ngại ngùng hỗn độn. Vốn dĩ cũng chẳng khiến y hứng thú, lại vừa vặn ánh mặt trời đổ nghiêng, bóng một bông hoa mận không nghiêng không lệch mà vừa vặn đổ vào nốt ruồi sơn trên má cô.

Lại tăng thêm vài phần quyến rũ dụ người.

Nhưng Quý Đình Tông lại e ngại nhất niệm chi soa (tức là nghĩ sai một ly, đi một dặm, gây ra hậu quả nghiêm trọng), thế là cô liền dán lên người y.

Nằm trên giường mà mở ra hai chân, cô dùng ngón tay tự chơi đùa với chính mình, âʍ ɦộ bị cắm đến phát ra từng tiếng nước dâʍ đãиɠ. Cô ý loạn tình mê mà rêи ɾỉ, để rồi khi đạt đến cao trào, đầu ngón chân nhỏ nhắn chợt quặt lại...

Tròng mắt Quý Đình Tông phát hỏa đến đỏ bừng, nửa người dưới có chút căng trướng, y đột nhiên đứng dậy, dọa cho Hồ Điệp giật nảy cả mình: "Anh đi đâu vậy?"

"Hứng chút gió lạnh cho tỉnh rượu."

Quý Đình Tông theo thói quen mà nắm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, tay chụp phải khoảng không, y đã đưa chiếc áo khoác cho cô gái kia rồi...

Trong giây lát, quai hàm Quý Đình Tông bạnh ra.

Trên đời này nào có tồn tại cái gọi là chính nhân quân tử, đại đa số đàn ông cũng đều không phải là thực sự chịu được cám dỗ, chỉ là xem bản lĩnh dụ hoặc của phụ nữ đến đâu mà thôi.

Có thể lọt vào mắt y, đoán được trái tim y hay không mà thôi.

*

Hồ Điệp cũng đi ra theo Quý Đình Tông: "Trên xe có một bộ đồ tây của anh trai em, vóc người của anh ấy cũng cỡ như anh, hay là em mang tới cho anh mặc nhé."

Trong tay Mân Thanh xách theo một chiếc áo khoác, đang định báo cáo tình hình với Quý Đình Tông thì người đàn ông ngắt lời anh ta, chỉ chỉ: “Áo đã đưa đến rồi."

“À.” Tay Hồ Điệp nắm chặt mép cửa, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch cả đi: “Chỉ một cái áo như vậy, vẫn là quá mỏng.”

Quý Đình Tông thổi cánh hoa mận đỏ bay ra khỏi cổ tay áo: "Cũng không đến nổi, cô Hồ màu vào trong đi, ông cụ cần người chăm sóc."

Hồ Điệp nhỏ hơn y vài tuổi, y cũng không gọi thẳng tên cô mà chỉ xưng hô đầy khách sáo, trong lòng Hồ Điệp buồn bã mất mát, đành phải thất vọng mà quay vào.

"Hỏi xong rồi?"

Mân Thanh lắc đầu: "Đã thả người rồi. Cô Hàn này nói không hề biết anh, cô ấy đi cùng chồng đến đây. Là công ty bất động sản Vạn Khai đang tổ chức tiệc tất niên ở sảnh phụ, cũng là cuộc họp mặt thường niên của công ty đó luôn."

Anh ta lấy ra một tờ đăng ký đưa cho Quý Đình Tông: "Đúng là cùng đến đây với Chu Tư Khải - tổng giám đốc của công ty Vạn Khai. Cũng đã xác nhận qua camera giám sát, không phải là hành vi được tính toán từ trước."

Quý Đình Tông lướt qua những cái tên dày đặc trong danh sách: "Tên gì."

"Họ Hàn, tên là Hàn Trân, trân trong trân châu."

Tên của cô được viết chen chúc ở bên dưới, nét chữ đẹp đẽ, từ số chứng minh thư cho thấy cô là người thành phố Ngọc Sơn, còn thiếu mấy tháng nữa là bước sang tuổi 24.

Mân Thanh do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng anh ta vẫn nói: "Có lẽ là quan hệ giữa hai vợ chồng không được tốt lắm, còn đánh nhau một trận ở phòng nghỉ số 205 nữa."

“Đánh nhau?” Quý Đình Tông nhướng mày, cô gái này ngoài mặt một vị, trong xương lại là một vị khác nhỉ.

Chương 9: Dây dưa

"Mèo hoang hung dữ là chuyện bình thường." Cố Ngạn Bình lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng y, giọng điệu đầy trêu chọc. Mấy sĩ quan cảnh sát được cử đến để hỏi han Hàn Trân đều là lính dưới tay hắn cả.

Từng câu từng lời cô nói, Cố Ngạn Bình đều biết rõ ràng rành mạch. Tay hắn cầm bao thuốc lá Trung Hoa vỏ mềm, đưa qua mời y một điếu.

Quý Đình Tông chặn lại: "Tôi hút không quen."

Y đã quen hút thuốc lá Hồ Nam và Thiên Hạ rồi, khói thuốc rít vào miệng căng đầy, hương vị thuần chất lại có hậu ngào, giá thị trường khoảng 2 vạn một gói. Y cũng không cần tự bỏ tiền ra mua, cứ định kỳ thì bên Cục sẽ đưa thuốc qua.

Cố Ngạn Bình tự mình châm thuốc: "Khi tôi đi loanh quanh tìm ông thì thấy có một phòng trà cũng không tồi, qua đó ngồi chứ?"

Lãnh đạo nói chuyện với nhau, cho dù có là chuyện phiếm, Mân Thanh là cấp dưới, cũng rất tinh ý mà tránh sang một bên.

"Buổi chiều còn có thêm một buổi họp mặt nữa."

Cố Đình Tông không cố ý trốn tránh, Mân Thanh thuận thế mà đưa lại hai chiếc điện thoại di động cho y, trong đó có một chiếc là điện thoại cá nhân, trống không, không xem cũng không sao.

Một cái khác là điện thoại công việc, có hàng trăm cuộc gọi nhỡ, thông báo tin nhắn vẫn đang nhấp nháy liên tục. Văn phòng Tỉnh ủy mà, mỗi một sự kiện đều là đại sự, từ chuyện nhỏ như lá thư có mùi dưa chua từ một ngôi làng thâm sơn cùng cốc nào đó, đến chuyện lớn như một quyết sách mang tính đề tài mà Thường ủy còn đang thảo luận.

Cấp dưới sẽ phân loại rồi đệ trình lên trên theo từng tầng từng cấp, sau đó Chánh văn phòng Quý mới phê duyệt lại lần cuối rồi ký tên.

May mắn thay, y cũng là một người nghiện công việc, thế nên mới đảm đương được hết thảy, xử lý rành rọt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Bỏ qua yếu tố tình cảm, cấp trên cũng rất công nhận năng lực của Quý Đình Tông.

“Đừng nói chuyện công việc nữa, nói qua chuyện tình cảm cá nhân đi.” Cố Ngạn Bình phả ra một làn khói: “Cô giáo Hồ là em gái nuôi của tôi, có bao nhiêu giáo sư của trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc vẫn theo đuổi cô ấy mãi không thôi..."

Quý Đình Tông liếc hắn một cái: "Vẫn chưa xong à."

Y mặc áo khoác vào rồi đi dọc về phía hành lang, xa xa là mặt hồ với sóng nước lấp loáng, có vài chiếc thuyền đánh cá lững lờ trên mặt hồ yên ả, tĩnh lặng mà tràn đày ý thơ.

Quý Đình Tông không bận tâm thưởng thức, ánh mắt dừng lại ở phía sau đài phun nước. Cô gái đang dựa vào cây cột, thân hình nhìn nghiêng mảnh mai kiều diễm, hai tay cô ôm ngực, cố gắng để không phát run.

Bộ sườn xám màu trăng non cô mặc trên người kia mỏng manh như thế nào, Quý Đình Tông cũng đã biết đại khái.

Hàn Trân lạnh đến nổi mắt cá chân cũng đã mất đi màu máu, cô thực sự không muốn ba mặt một lời ở ngay chỗ này, nhưng Chu Tư Khải đang đứng trước mặt cô đây lại cứ không chịu buông tha cho cô.

Vẻ mặt ôn hòa ngày thường của gã đột nhiên lộ ra vài phàn hung hãn: "Ai cho cô thuốc giải, cô đã ngủ với ai hả?"

"Liên quan gì đến anh?"

“Tại sao lại không liên quan đến tôi?” Chu Tư Khải xắn tay áo, một tay chống nạnh mà cùng cô tranh cãi: “Khi kết hôn cô cũng đã nói rồi còn gì, sẽ để lại lần đầu tiên cho tôi. Đã hứa hẹn thì cũng phải thực hiện cho được chứ."

Hàn Trân tức giận đến mức nhắm mắt mà quay mặt đi chỗ khác, cô đúng là đồ mắt mù, vậy mà lại yêu phải cái tên dối trá đẳng cấp diễn viên này.

Cũng đã ly hôn rồi, lại còn yêu nghề mà diễn tiếp vai anh chồng muốn độc chiếm vợ, gã thực sự quan tâm sao? Nếu không uống thuốc thì gã thậm chí còn chẳng thể lcứng được với phụ nữ.

Hàn Trân khàn giọng nói: "Anh không cần thanh danh nữa à? Không phải anh kết hôn là vì muốn để cho bên ngoài xem hay sao? Bây giờ tất cả quản lý cấp cao của công ty đều có mặt ở đây, anh đừng có ép tôi."

Chu Tư Khải nghẹn ngang, gã túm lấy cổ tay cô: "Hàn Trân, cô muốn làm gì?"

Cô cố hết sức để thoát ra, nghiến răng nghiến lợi: "Ngoại trừ vạch trần bộ mặt thật lừa đảo hôn nhân của anh, hai năm qua tôi còn có thể nhận được gì nữa nào."

Con thỏ nóng nảy thì sẽ cắn người, tính cách của Hàn Trân có điềm đạm đến đâu thì trong cuộc hôn nhân hình thức này, cô cũng đã bị ức chế đủ rồi.

Cô đã nỗ lực hết sức có thể. Nếu Chu Tư Khải nɠɵạı ŧìиɧ, lãnh đạm trong tìиɧ ɖu͙© hay là bất lực, thế thì vẫn còn có trị được, ít nhất cô cũng sẵn sàng đồng hành cùng gã, sẵn sàng dây dưa với gã.

Tình cảm sao có thể một sớm một chiều mà biến mất được cơ chứ.

Nhưng gã lại có vấn đề về xu hướng tính dục, từ đầu đến cuối gã chỉ coi cô là người thân, Hàn Trân thực sự không thể chấp nhận được điều này.

Cứ cho là vợ chồng đi đến cuối con đường, tình yêu đã trở thành tình thân đi. Cô cũng đã từng cố thuyết phục mình, rằng chẳng qua là sớm sống cuộc sống vợ chồng già thôi mà.

Nhưng đây cũng chỉ là một lý do để thoái thác mà thôi, không thể thuyết phục được trái tim cô. Chu Tư Khải không phải là sau khi kết hôn thì mới cong, gã lừa hôn, ngay từ đầu gã đã không thèm để ra trái tim mình rồi, gã chỉ là lợi dụng cô mà thôi.

Cả một tình yêu tràn đầy như vậy mà lại ném cho chó ăn, sự thù hận của Hàn Trân trỗi dậy.

"Cô không dám!" Chu Tư Khải nói chắc như đinh đóng cột: “Hai năm qua mẹ cô thua trên chiếu bài tổng cộng cũng đã khoảng 70 vạn rồi, tất cả đều là do tôi gánh hết. Một MC vô danh một tháng chỉ có vài nghìn tệ tiền lương như cô, có trả nổi không?"

Cô dựa vào cây cột, hô hấp kịch liệt dao động: "Ai thiếu thì anh đi tìm người đó mà đòi."

Chu Tư Khải đẩy cô một phen: "Hàn Trân, cô một hai cứ phải làm ầm ĩ lên như thế này à? Chẳng lẽ cái danh bà Chu còn không mang lại lại đủ chỗ tốt cho cô sao?"

*

Hai người tranh chấp cũng không quá gay gắt, giọng nói chợt cao chợt thấp, loáng thoáng có thể nghe được vài câu.

Quý Đình Tông lấy ra một điếu thuốc, mặt không biểu cảm mà châm lửa ngược chiều gió.

Cố Ngạn Bình chẳng khác gì kẹo mạch nha mà theo đến đây, vẫn liên tục chào hàng là Hồ Điệp tốt như thế nào.

Là Phó giáo sư khoa Luật, từng đu học ở nước ngoài, có lý lịch chính trị trong sạch, hiền lành lại độ lượng, cũng không bị người nhà cưng chiều đến đỏng đảnh, là một người vợ hiền.

Quan trọng nhất là, Hồ Điệp có hứng thú với y.

Tính khí của Quý Đình Tông vẫn luôn không tốt. Hồi trẻ y đã từng tham gia quân ngũ, một đám lính gai góc cũng phải nhận y là lão đại. Thế mà y từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, văn chương hay thư pháp đều cực kỳ xuất sắc, được lãnh đạo đánh giá cao, cứ thế một đường thăng quan tiến chức.

Quan trường không có ngóc ngách nào là đất lành, tài năng của y cứ thế lộ rõ, cũng suýt chút nữa ăn phải thua thiệt. Sau cùng, được bí thư đề bạt về làm ở Văn phòng Tỉnh Ủy, lại cọ xát lâu ngày trong cơ quan đơn vị, cũng dần dần biết tiến lùi, biết kiềm chế.

"Ông vừa nói gì vậy?"

Cố Ngạn Bình thoáng kinh ngạc, nói nhiều như vậy mà y một câu cũng không nghe: "Tôi bảo ông tìm một người phụ nữ tốt như Hồ Điệp ấy!"

"Cô Hồ quá ưu tú, tìm được một người như cô ấy không dễ, tôi cũng không muốn tự làm khó mình."

Nói cả nửa ngày, rốt cuộc y lại không chịu đáp ứng, Cố Ngạn Bình hoàn toàn chết lặng. Hắn nhìn theo ánh mắt y ——

Hàn Trân vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo với Chu Tư Khải.

Cố Ngạn Bình dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn thất kinh: "Đây không phải là con mèo hoang kia của ông à?"

Chương 10: Áo mũ

Quý Đình Tông cũng không nói là phải hay không.

Chức vụ của hai người họ khác nhau, công an là khiên đỡ tuyến đầu của nhân dân. Cố Ngạn Bình xuất thân là một cảnh sát phòng chống ma túy, từng nằm vùng mười năm ở một tổ chức buôn bán ma tuý vùng biên giới, đã hai lần được khen tặng huy chương hạng hai.

Tính mạng của hắn thiếu chút nữa là bỏ lại nên tiền tuyến, hắn có thị lực kinh người, trong đầu cũng không quanh co vòng vèo mà nói thẳng: "Không phải mèo hoang mà là mèo nhà đã có chủ rồi nhỉ. Điều kiêng kị nhất trong quan trường là hai nam tranh một nữ, ông đã phạm sai lầm rồi hửm?"

Quý Đình Tông ghé mắt nhìn qua: "Đang thấm vấn tôi đấy à?"

Cố Ngạn Bình cười khà khà: "Ông có thể đoán ra mưu cao kế bẩn của người khác, lại chẳng thể đoán được bản thân sẽ có ngày thấy sắc nảy lòng tham đâu nhỉ."

Y vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Không phải như vậy."

Là một người dẫn chương trình trên truyền hình, ngày thường Hàn Trân luôn chú trọng hình tượng, tập thể dục, ăn uống điều độ và đi ngủ sớm, thế nên trông cô khá trẻ hơn so với tuổi thật của mình.

Trông nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi, thực sự nhìn không ra là cô đã kết hôn. Nhưng dù thế nào thì y cũng nên kiềm chế, bởi đυ.ng đến một người phụ nữ không rõ lai lịch thì sẽ rất dễ dẫn đến thị phi.

So với nhiều đồng nghiệp của mình, số làm quan của Quý Đình Tông cũng coi như là một đường suông sẻ, ối người có ngồi hoả tiễn cũng chẳng thể đuổi kịp được y.

Là một trong những cán bộ cấp tỉnh trẻ tuổi nhất, có một ghế trong Ban Thường vụ, được hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng.

Còn vị Cố Ngạn Bình này là Giám đốc Công an tỉnh, đã đánh bạc nửa cái mạng của mình, nhưng cũng phải đến ngoài bốn mươi mới lên được đến cùng cấp bậc với y.

Cấp trên vẻ mặt nghiêm khắc mà nhắc nhở y, cần phải yêu quý thanh danh chính trị của mình.

Y phải loại bỏ ham muốn, huỷ đi tất thảy ham muốn của con người.

Luyện ra một dáng vẻ không giận tự uy.

Cuối cùng, lại ở trong vườn hoa, bị một đóa hoa mận đỏ đột nhiên xuất hiện quyến rũ mê hoặc mà làm lộ ra màu nền của mình.

"Không phạm sai lầm thì tốt. Giờ đi vào trong đó với tôi, thường xuyên gặp gỡ Hồ Điệp vào, cứ còn tiếp tục như vậy nữa thì về hưu là Chánh văn phòng Quý dứt khoát vào chùa làm cao tăng được rồi đấy.”

Cố Ngạn Bình nói sao làm vậy, kéo y đi vào sảnh chính.

Thật ra y cũng đã tỉnh rượu kha khá rồi, sớm đã có đồng liêu ra ngoài tìm hai người họ, Quý Đình Tông cũng nên quay lại buổi tiệc thôi, thế nên y cũng không đùn đẩy làm gì.

*

Tiếng chập cheng từ sảnh chính truyền đến tai Hàn Trân, cô và Chu Tư Khải đã tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, thế nên cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

"Ngày mai tôi sẽ dọn đi, màn này tôi không thể diễn tiếp nổi nữa, Chu Tổng à, nếu anh thực sự có bản lĩnh thì thử tái hôn với một người đàn ông đi."

Chu Tư Khải ngăn cô lại: "Hàn Trân, nói lời mềm mỏng mà không nghe thì đừng trách tôi chơi cứng với cô đấy."

Cô tức giận, tiến lại đá gã một cái, nhưng cũng không dùng lực nhiều vì sợ mình lỡ chân đá gã què luôn. Mới vừa bị cảnh sát thẩm vấn một trận nên trong lòng Hàn Trân hơi sợ, cũng không dám gây chuyện gì nữa.

Những nhân vật quan trọng trong tỉnh đều tập trung hết về đây, đúng là đẳng cấp khác biệt, điều động cả quân đội và cảnh sát đến đây để đảm bảo an ninh cơ mà.

Sau khi thoát khỏi sự đeo bám của người chồng cũ, cô đi về phía cổng. Cô thực sự rất phiền lòng, đầu óc lại còn choáng váng từng trận, hiện giờ chỉ muốn đi về thôi.

Cảnh sát đứng chốt đã ngăn cô lại, yêu cầu cô xuất trình giấy tờ tùy thân.

Giấy tờ tùy thân? Cô sửng sốt: "Lúc đi vào tôi đã đăng ký rồi mà."

Cảnh sát đứng chốt nói rằng giấy đăng ký đó tạm thời không thể xác minh đối chiếu được, thế nên cấp trên đã ra lệnh, xin vui lòng xuất trình giấy tờ.

Cô bất lực nhìn chiếc Land Rover đậu bên đường, tài xế đã đóng cửa sổ xe lại, mơ hồ mà ngủ gật bên trong.

Ly hôn, còn chưa chia nhà, lúc tiến vào đây, giấy tờ của hai người họ đều đặt hết vào trong cặp công văn của Chu Tư Khải cả.

Cô bất lực, đành phải quay trở lại sảnh phụ, tình cờ lại gặp Tống Tuệ - nữ thư ký của Chu Tư Khải.

"Chị Chu, sao chị không cùng vào bàn ngồi với anh Chu vậy?"

Hàn Trân thực sự sợ lại đυ.ng phải gã lần nữa, vì vậy cô như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà nói: "Thư ký Tống, đưa cái túi công văn của sếp cô cho tôi."

Tống Tuệ có chút bối rối: "Tôi đâu có giữ cái túi đó."

Cô hơi cao giọng: "Vậy cô đi tìm đi."

Trong mắt tất cả nhân viên của công ty Vạn Khai, Hàn Trân là kiểu người dịu dàng lại hiểu chuyện. Ngày thường, lúc nói chuyện thì luôn là dùng giọng nói nhẹ nhàng đến có thể bóp được ra nước.

Giờ phút này, bởi vì sốt ruột, giọng cô như thể vỡ ra.

Tống Tuệ nhìn cô thêm vài lần, mới quan tâm nói: “Chị Chu, hình như chị ốm rồi."

Cô cũng không quá để tâm, còn thúc giục thư ký Tống nhanh chóng đi tìm giúp mình. Dựa người vào trong góc, khuôn mặt cô phản chiếu trong mặt kính chưa được lau chùi kỹ lưỡng.

Một mạt đỏ ửng lan khắp mặt và trán Hàn Trân, tai cô ù đi, môi trở nên trắng bệch, thứ thuốc kia như đổ thêm dầu vào lửa, cô còn bị lăn qua lộn lại một hồi, được sướиɠ rồi lại ngâm nước lạnh, lại còn tức giận một trận, dằn vặt đến nổi thực sự phát sốt luôn...

Cuối cùng Hàn Trân cũng lấy được giấy tờ tùy thân của mình. Ở chốt chặn lúc này đang có bảy, tám người đang đứng. Trong đó có hai cán bộ của viện kiểm sát, họ mặc vest đen đeo cà vạt đỏ, mang quốc huy bên ngực trái. Những người còn lại thì đều thống nhất mặc chính trang màu đen, mang theo cặp công văn.

Một đám đông áo mũ chỉnh tề như vậy, cứ thế tạo nên một cảm giác trang trọng và áp bách khó tả.

Lòng bàn tay Hàn Trân đổ mồ hôi, cô không khỏi thả chậm bước chân, muốn đợi cho bọn họ đi qua trước.

Nhưng Quý Đình Tông thực sự rất bắt mắt, hầu hết lãnh đạo đều chẳng mấy quan tâm đến việc quản lý vóc dáng, hoặc là họ đã lớn tuổi, phát tướng rồi lại hói đầu.

Y rất cao, dáng người cao ráo hào sảng, đầu tóc đen dày, chân tóc chắc khỏe, đường nét lại rất nam tính, gương mặt mang theo ý cười mà bắt tay với từng người một, trò chuyện thêm vài câu rồi mới chào từ biệt.

Mân Thanh ghé lại bên tai y nói vài câu, sắc mặt của người đàn ông không có thay đổi gì lớn. Ánh mắt y thoáng đảo qua một lượt, như có như không, khiến Hàn Trân cũng không chắc chắn lắm.

Cảnh sát đứng chốt đi thẳng tới chỗ cô: "Này cô, mời xuất trình giấy tờ tùy thân."

Cô đưa ra, anh cảnh sát kiểm tra đối chiều người thật và giấy tờ tùy thân, nhưng anh ta không trả lại mà nói cô chờ một lát.

"Còn chờ gì nữa? Tôi đang vội."

“Yêu cầu cô hãy phối với với công việc của chúng tôi.” Thái độ anh ta rất cứng rắn.

Hàn Trân nhất thời sinh nghi, nhìn theo bóng lưng của anh cảnh sát, tự hỏi liệu đó có phải là do vị lãnh đạo họ Quý kia còn nghi ngờ cô mưu đồ gây rối không.

Thẩm vấn cũng đã thẩm vấn rồi, chắc không đến nổi lạm dụng chức quyền để khó xử dân đen như cô đâu nhỉ. Cô vừa mới gạt đi cái suy nghĩ này thì đã thấy giấy tờ của mình được đưa đến trong tay Quý Đình Tông rồi...

Chương 11: Mơ đẹp

Đám đông đã rời đi gần hết, Quý Đình Tông dùng đầu ngón tay miết miết giấy tờ tùy thân của cô, đột nhiên lên tiếng: "Hàn Trân."

Giọng nói của y trầm thấp như được xông trong hơi trà nồng đậm, chấn cho lòng cô căng thẳng.

Cô chậm rãi đi tới: "Là tôi."

Người đàn ông đứng ngược sáng, khiến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt: "Trông sắc mặt của cô không tốt, tác dụng thuốc còn chưa hết à."

Nói xong thì đưa lại giấy tờ cho cô, Hàn Trân nhận lấy, thẹn đỏ cả mặt: “Hết rồi, là do bị lạnh."

Ánh mắt cô di chuyển xuống những ngón tay thon dài khô ráo của người đàn ông trước mặt, móng tay đều được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ.

Khi nó được cắm vào trong cơ thể cô ấy, cảm giác tồn tại của vết chai hơi nhô ra trên đầu ngón tay quá mạnh mẽ, cái cách y chơi đùa cô bằng ngón tay của mình có thể ăn mòn tâm trí cô, nhìn thấy cô rùng mình run rẩy là y lại tập trung tấn công vào cái điểm không người biết đến kia...

Phía dưới của Hàn Trân thít lại một trận, một ít nước da^ʍ nóng hầm hập không nhịn được mà trào ra, dính dớp trên qυầи ɭóŧ của cô.

Cô co chặt ngón tay, ngẩng đầu hỏi: "Lãnh đạo, tôi có thể đi được chưa?"

Quý Đình Tông thản nhiên nói: "Tôi đâu có cản cô."

Bông tuyết bay lất phất trên bầu trời, nhiệt độ cơ thể của đàn ông vốn cao, toàn thân giống như được một cái chuông vàng bao phủ, bông tuyết lẫn trong từng đợt gió cũng chẳng thể dính vào người y.

Còn Hàn Trân thì tất nhiên là run lẩy bẩy rồi.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Quý Đình Tông lại trầm giọng mà nhắc nhở: "Không phải là rất lạnh à, còn không mau đi đi."

“Vâng.” Cô đáp một tiếng rồi xoay người bước nhanh về phía chiếc Land Rover. Vừa ngồi vào ghế sau, tài xế cũng vừa lúc nghe xong một cuộc điện thoại, đưa mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Hàn Trân áp vào cửa sổ xe rồi nhìn về phía cổng, Quý Đình Tông đã không còn ở đó nữa rồi. Cô cũng không nói được trong lúc mình lúc này là cảm giác gì nữa.

Cô chỉ là một MC nhỏ của một đài truyền hình địa phương. Lãnh đạo cấp cao nhất mà cô có thể tiếp xúc chính là c đài Ngọc Lan, vừa mới được bổ nhiệm từ phó giám đốc mà lên, hơn nữa một năm cô còn không gặp qua quá ba lần.

Quý Đình Tông thì lại quyền cao chức trọng, cô đến nghĩ còn không dám nghĩ tới, chỉ xem như ông trời nhìn thấy hơn một năm nay cô lấy chồng mà như ở góa, cánh đồng cả ngàn dặm hoang vu quá cô quạnh, mới ban cho cô một giấc mộng đẹp với những cao trào bất tận như vậy.

Hàn Trân vỗ vỗ lưng ghế lái: "Lão Trần, đưa tôi trở về ký túc xá của nhà đài đi."

Cô lấy trong cốp xe ra một chiếc áo len dài, mặc vào, đợi hồi lâu mà chiếc xe vẫn không nhúc nhích: "Lão Trần?"

"Cô à, Chu Tổng còn chưa ra thì tôi còn chưa thể rời đi được.”

"Chú đưa tôi về trước rồi quay lại đây sau, anh ta còn chưa xong nhanh như vậy đâu.”

Tài xế khó xư: "Chu Tổng gọi điện thoại dặn rồi rồi." Nói xong, cửa xe cach một tiếng khóa lại: "Phải giữ cô lại."

Hàn Trân cả kinh, cô đẩy tay nắm cửa bên trong xe: "Tôi chẳng liên quan gì đến anh ta cả, Lão Thần, chú làm như vậy là không công bằng với tôi."

Nếu đến cả mánh khóe rẻ tiền như là cùng nhau uống thuốc kí©ɧ ɖụ© mà Chu Tư Khải còn có thể nghĩ ra được, thì không có gì đảm bảo rằng gã sẽ không làm ra thêm những chuyện hiểm độc khác.

Gã nói là gã đã lục ra được công cụ tự an ủi của Hàn Trân, nhưng Hàn Trân cũng đã nhìn thấy đống sεメ toys của hắn và đám bạn tình nam rồi.

Đầy cả một cái hộp các tông đặt ở bên dưới tủ quần áo.

Đủ mọi thể loại, một đống hình thù vặn vẹo, khiến người ta mà chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

"Chú cứ coi như không thấy tôi đi, để tôi tự về một mình được không?"

Ông tài xế vẫn thờ ơ, Hàn Trân vỗ vỗ bả vai ông ta: "Lão Trần, hơn một năm nay tôi đối xử với chú cũng không tệ. Con gái chú đến tuổi đi học, hai lần lâm bệnh nặng, có lần nào tôi không quan tâm. Ngày lễ ngày tết cũng đều chuẩn bị hai phần quà lễ cho chú. Trên dưới nhà họ Chu có ai thèm để tâm đến những chuyện này không hả? Chú hỏi lại lương tâm của mình đi!"

“Cô à…” Vẻ mặt ông ta có phần buông lỏng, do dự mà mở khóa ra: “Làm sao cô quay về được, khu mới khai phá ở vùng ngoại thành này dân cư vắng vẻ, không có xe thì một bước cũng khó đi, lại chỉ có một mình cô, hay là..."

Hàn Trân đóng sầm cửa xe, quấn chặt áo ngoài rồi đi về phía đường lớn.

Cô ủ rũ buồn nản, nước mắt càng không kiềm chế được mà trào ra. Nước mắt rơi một hàng, cô lại đưa ngón tay gạt đi một hàng, như nước mưa xối xả, rơi hoài không dứt.

Hàn Trân vốn định ngăn lại một chiếc xe ô tô riêng nào đó đi ra từ Mai Viên rồi thương lượng với chủ xe xem có thể để cô trả tiền rồi chở cô đi nhờ một đoạn được không.

Nào ngờ, ngăn lại hai ba chiếc xe tài xế nói không thành vấn đềm nhưng ngồi ở ghế sau toàn là những gã đã uống rượu say khướt, ánh mắt giảo hoạt nhìn chẳng khác gì đám yêu râu xanh.

Cô chùn lại, thì ra không phải kẻ có tiền nào vào được Mai Viên cũng đều có tố chất cao cả. Còn có một phần nhỏ là mấy ông chủ ở bản địa, những kẻ ở xa nghe tiếng mà đến, học đòi văn vẻ.

Hàn Trân đi bộ một quãng xa, nản lòng thoái chí.

Đột nhiên, một chuỗi dài coi hụ inh ỏi vang lên; bốn, năm chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường, ba chiếc xe jeep quân sự hộ tống một chiếc Mercedes Benz cắm cờ đỏ đi ở phía sau.

Cảnh tượng trong cửa sổ xe vụt qua, một ông cụ mặc quần áo thêu hoa đỏ thẫm cùng với một cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế sau xe.

Quan to hiển quý, ngay cả đi trên đường cũng rầm rộ đến vậy.

Chiếc xe Audi mà Quý Đình Tông đang ngồi chạy ở cuối đoàn xe, là biển số tỉnh A với một chuỗi số 0 làm người ta nhìn mà phát sốc.

Chương 12: Ngã dúi vào háng

Mặt đường mấp mô, đầy các vũng lênh láng nước bùn, bánh xe nghiền qua khiến chúng bắn tung tóe lên một tầng sương mù màu đất. Bóng dáng nhỏ yếu của Hàn Trân tạo thành một mạt trắng thuần hoà ở bên trong, lại trở nên cực kỳ chói mắt.

Dư quang của Quý Đình Tông thoáng nhìn qua, y đưa tay chặn lại mic trên điện thoại: “Đi chậm lại một chút.”

Xe đột nhiên giảm tốc độ, gần như là dừng lại bên đường. Hàn Trân đang tập trung khích lệ tinh thần để tiếp tục lên đường, thế nên không để ý thấy.

Quý Đình Tông nhướng mày, hỏi: “Dầu có đủ không?”

Tài xế Hoàng Kiều vốn là quân nhân xuất ngũ, đã làm tài xế chuyện dụng cho Chánh văn phòng gần hai năm, biết lãnh đạo sẽ không vô duyên vô cớ hạ mình quan tâm đến chuyện xe có đủ dầu hay không như vậy, anh ta lập tức suy nghĩ cẩn thận.

“Đủ thì đi vòng một vòng đi.” Nói xong, y tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Trong lòng Hoàng Kiều không chắc chắn lắm, mệnh lệnh của các thủ trưởng ấy à, có đôi khi thường phải ngoằn ngoèo một chút. Ví dụ như đi một vòng này, là từ chỗ nào mới vòng? Rồi thì vòng đến chỗ nào đâu?

Cấp dưới phải bắt bóng bắt gió mà đoán thôi.

Hàn Trân đi đến ngã tư phố Nam thì thấy một chiếc xe Audi bóng loáng đậu ở góc đường. Hoàng Kiều cầm một chiếc ô màu đen đi về phía cô: “Cô gái, thủ trưởng muốn cô lên xe.”

Cô hơi cảnh giác, cửa sổ xe lúc này lại hạ xuống một nửa, lộ ra một nửa sườn mặt anh tuấn của người đàn ông kia. Cảm xúc cũng y vẫn bất động như trước: “Hàn Trân, lên đi.”

Nói không ngạc nhiên thì là giả. Hai người họ gặp nhau qua một chuyện kinh hãi thế tục, tần suất gặp lại còn cao đến kỳ cục, ông trời thật biết cách làm khổ người ta...

Hàn Trân dựa sát vào cửa sổ xe, cúi người xuống: “Lãnh đạo, thôi bỏ đi, tôi sợ sẽ làm bẩn xe ngài.”

Những ngón tay nhỏ nhắn mượt mà của cô vô thức đặt lên mép cửa sổ xe, Quý Đình Tông nhìn sang, tầm mắt vừa vặn ngang tầm với một rãnh thịt trắng nõn kẹt giữa hai bầu ngực cô.

Ngực của Hàn Trân có hình giọt nước rất đẹp, khi nằm ở trên giường, cơ thể run rẩy mê mang, hai bầu ngực kia còn khắp nơi đung đưa gọi mời, lại vẫn trước sau đứng thẳng.

Giống như đậu phụ trắng, ngọt lành ngon miệng, vừa thuần khiết lại gợϊ ȶìиᏂ.

Cổ họng của người đàn ông phát khô, y hơi ngả người ra sau, dời đi tầm mắt: "Tôi không ngại."

Hàn Trân cắn răng mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong. Trong xe tràn ngập mùi bạc hà nồng nặc giúp con người ta tỉnh táo lại, át đi mùi rêu cam quýt trên người Quý Đình Tông, nói thật, đó cũng không phải là một mùi dễ chịu.

"Kỳ thực, thật sự không cần làm phiền phức ngài đưa tôi về nhà đâu."

Y thực sự bực mình, đưa tay lên cởi hai cúc áo sơ mi của mình rồi nói: “Là xe công, không được dùng làm việc tư, đến tỉnh lộ thì tôi thả cô xuống.”

Hàn Trân hiểu lầm, ngượng ngùng xoa xoa đầu gối: “Cũng được, đến đó cũng dễ bắt taxi.”

"Có tiền để đi taxi không?"

Y vẫn còn nhớ rõ chuyện này, Hàn Trân thành thật gật đầu: “Trong thẻ không có, trên người tôi có tiền mặt.”

Quý Đình Tông tay chống tay cằm, giấu đi ý cười trên khóe miệng.

Có một loại phụ nữ có nét duyên dáng trong sáng và ngây thơ từ trong xương cốt, đó hẳn là Hàn Trân.

Xe vừa đi vào tỉnh lộ 37, cảnh vật ven đường đã hoàn toàn thay đổi. Cây cối xanh um quanh năm tươi tốt, cảnh hoang tàn trở nên sống động, cô được máy sưởi trong xe sưởi cho ấm cả người, đầu óc cũng trở nên lanh lợi hơn, cô lên tiêng phá vỡ sự im lặng trong xe: "Lãnh đạo họ Quý ạ?"

Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì mí mắt hơi nâng lên: "Quý Đình Tông."

Hàn Trân chỉ chỉ vào lòng bàn tay: “Là Đình Tông nào?”

Quý Đình Tông không tiếp lời, lẽ ra họ không nên biết về nhau nhiều như vậy, y không muốn bị quấn lên. Phát sinh quan hệ xá© ŧᏂịŧ, bắt gặp hai mặt khác biệt của cô, lại nhìn thấy bóng dáng cô đơn đáng thương trong gió tuyết.

Đàn ông khắp thiên hạ này, không đề cập đến địa vị hay xuất thân, đều có một phần thương hại kẻ yếu, phát sinh ra một đoạn đường vòng này, là y đã giẫm lên vạch rồi.

Hoàng Kiều liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, hỏi: "Cô làm nghề gì vậy?"

"Làm MC tại Đài truyền hình Ngọc Lan."

Anh ta lên giọng, thái độ bất mãn: “MC mà còn không xem tin tức à?”

“MC nhỏ thôi.” Hàn Trân sửa lại: “Tôi làm trong ban Giải trí.”

Hoàng Kiều nói thẳng: “Đó vẫn là bởi vì cô thiếu chuyên nghiệp.”

Hàn Trân nghẹn giọng. Vào lúc đầu óc cô còn đang trống rỗng thì một chuỗi âm thanh động cơ gầm rú như tiếng dã thú đang dần lao tới bên trái chiếc Audi.

Đó là một chiếc Pagani phiên bản giới hạn màu hồng nhạt diêm dúa, tốc độ cực nhanh, lấn qua vạch định, như là muốn phát sinh va chạm.

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Pagani lại bẻ lái thật mạnh, trực tiếp vượt qua. Hoàng Kiều có kinh nghiệm lái xe lâu năm, phản ứng nhanh nhẹn linh hoạt, anh ta bẻ lái nửa vòng để tránh thoát, cũng nhanh chóng ổn định lại thân xe.

"Thủ trưởng! Anh không sao chứ?"

Quý Đình Tông trầm giọng đáp một tiếng không sao, vẻ mặt y cực kỳ khó coi. Hàn Trân thứ nhất là bị doạ cho hết hồn, thứ hai là vì thân hình nhẹ cân nên bị dội qua một bên, lập tức ngã dúi vào giữa hai chân của người đàn ông.

Trước khi cô va vào một đống căng phồng trên quần tây kia, Quý Đình Tông đã kiềm sau gáy cô lại, một cạnh sắc của chiếc khóa thắt lưng kim loại đập vào trán cô, cắt ra một vết máu mảnh.

Hoàng Kiều không đành lòng nhìn "tình huống bi thảm" ở ghế sau, anh ta tức giận nhìn chằm chằm vào mông chiếc xe thể thao kiêu ngạo đang bật đèn hậu kia: "Lấn làn rồi còn chọn xe lãnh đạo mà lấn! Đám con ông cháu cha này đúng là vô pháp vô thiên quá rồi."

Chương 13: Bàn thầm trong bụng

Quý Đình Tông bình tĩnh, y điềm tĩnh nói: “Người nghèo thì ghét người giàu, người giàu lại ghét quan chức, là hiện tượng phổ biến thôi.”

Hoàng Kiều rẽ vào tỉnh lộ, hỏi: "Thủ trưởng, anh không truy cứu sao?"

Mắt người đàn ông nhìn chăm chú: “Năng lực ứng biến của anh không tồi, không mắc phải sai lầm nghiêm trọng, không truy cứu.”

Hàn Trân vẫn còn phủ trên háng y, hơi thở ấm áp của cô dường như thấm vào vài phần, khó có được mà khiến Quý Đình Tông hơi mất tự nhiên: “Hàn Trân, cô định nằm bò ở đó bao lâu nữa.”

Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu đang dâng lên, nôn khan một tiếng: "Lãnh đạo, tôi mà hoảng lên là sẽ buồn nôn."

Vừa nói, mặt cô lại dúi vào háng y thêm hai tấc. Khi thứ đồ kia của người đàn ông còn chưa cương cứng thì mềm như bông, giấu ở trong quần tây, kích thước cũng không thể coi thường.

"Cô dám!"

Cơ đùi Quý Đình Tông căng chặt. Y nâng cằm cô lên, vết thương của cô rỉ ra vài giọt máu nhỏ, khi y dùng đầu ngón tay lau đi thì mới phát hiện trán cô sốt cao, liền nâng cả cơ thể yếu ớt của cô ngồi thẳng dậy.

“Trong xe có thuốc hạ sốt không?”

Hoàng Kiều đáp đã chuẩn bị sẵn cả, xe dừng ở ngã tư tỉnh lộ, anh ta lấy thuốc say tàu xe, thuốc hạ sốt và một viên kẹo bạc hà ra.

Nhờ lối sống lành mạnh, có quy luật nên thể chất của Hàn Trân không tệ, cô có thể chịu được bệnh thương hàn cảm lạnh, chỉ là bị say xe rất khó chịu, khi nuốt thuốc, mắt cô liếc nhìn gói kẹo màu xanh trắng kia.

Mặt cô như thể đang bốc cháy luôn rồi ấy.

"Tôi thấy khỏe hơn rồi, cũng nên xuống xe."

Quý Đình Tông lại không nghĩ như vậy, y nhìn thấy ngay cả mí mắt cô cũng đều sốt đến hồng hồng luôn rồi. Điện thoại trong túi y rung lên mấy lần, có lẽ là Văn phòng Tỉnh Uỷ đang gọi y về.

Trước đó không lâu, Ban Tổ chức Trung ương đã gửi lệnh điều động cán bộ và nhân sự về tỉnh, Bí thư lên Bắc Kinh tham dự tiệc chia tay, hơn 9 giờ tối mới bay về thành phố Ngu Sơn. Từng chi tiết lớn nhỏ trong lịch trình quay về đều cần y ra chỉ thị để sắp xếp cả.

Không thể làm lỡ thời gian được.

Y ừ một tiếng, Hàn Trân đẩy cửa bước xuống xe, khuôn mặt hồng hào như trái đào xuân lộ ra vẻ ngượng ngùng, như đang cân nhắc để nói lời từ biệt.

Quý Đình Tông cau mày, cuối cùng cũng chờ được cô trúc trắc nghẹn ra một câu: "Lãnh đạo Quý, có duyên gặp lại."

Lông mày y nhíu lại càng chặt, nhưng khóe môi lại đang nhếch lên.

*

Hàn Trân trở về ký túc xá của nhà đài để nghỉ ngơi một đêm, cô tắt điện thoại. Chu Tư Khải gọi đến dồn dập, nhưng cô lại không hay biết gì cả.

Ngày hôm sau, cô đúng giờ đến đơn vị đưa tin.

Chương trình cô đang dẫn có tên là "Linh quang chợt loé", là chương trình sưu tầm và giới thiệu một số phát minh nhỏ của người dân.

Thời gian phát sóng là 9 giờ tối.

Sau khi chuẩn bị bản thảo và ghi hình xong, cô xách theo túi trang điểm đi vào phòng vệ sinh để tẩy trang. Lúc này, hành lang chật kín một đám phụ nữ phong trần ăn mặc hở hang, khoe chân dài thẳng tắp giữa tiết trời chuyển lạnh.

Ban Giải trí của đài đang chuẩn bị một chương trình tạp kỹ hẹn hò, cũng đã ký hợp đồng với một nhóm nữ khách mời qua một công ty hẹn hò. Người nghiêm túc tìm bạn trăm năm thì chẳng được mấy mống, hầu hết đều là những người mẫu xe hơi và người mẫu tự do muốn được lên hình và nổi tiếng thôi.

"Yên lặng! Những người được gọi tên sẽ lần lượt vào đăng ký! Không được điền sai ở cột số tuổi đâu đó!"

Đạo diễn hét to đến khàn cả giọng.

Hàn Trân rửa sạch bọt trên mặt, chủ nhiệm đứng ngoài cửa đợi cô đi ra rồi gọi cô đến góc hành lang.

"Tiểu Trân, cô và anh Chu cãi nhau phải không? Chỉ một đêm mà anh ấy đã huỷ ba cái quảng cáo trên khung giờ buổi tối rồi. Cô có biết việc này ảnh hưởng đến đài bao nhiêu không!"

Hàn Trân không giấu diếm: “Bọn cháu đã ly hôn rồi.”

"Ly hôn?" Chủ nhiệm cả kinh: "Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao cô không nói trước với nhà đài một tiếng?"

“Hôm kia.” Cô lau bọt nước trên trán, đè đến miệng vết thương nhỏ kia sinh đau: “Cháu đang định đến văn phòng gặp chú.”

"Hồ đồ quá, cô... Cô có biết cuối tháng này đài mình có một suất điều người đến Ban Tin tức không, tôi còn đang định đẩy cô lên."

Hàn Trân sửng sốt: "Đẩy cháu lên? Là ý Chu Tư Khải ạ?"

"Ý tôi!" Chủ nhiệm thở dài: "Tiểu Trân, cô thật sự đã ly hôn rồi sao? Không phải là tình cảm vợ chồng của hai người luôn rất tốt à? Mỗi tối anh Chu đều đến đón cô tan sở, ngày lễ tiết còn chuẩn bị hoa hồng gửi đến đài nữa. Một người chồng tốt như vậy, có đốt đèn l*иg cũng khó tìm, sao cô nói ly hôn là ly hôn hả.”

Hàn Trân mím môi, vẻ mặt âm trầm kìm nén.

Có tiền thì tặng hoa hồng có khó gì.

Còn về chuyện đón cô tan làm thì cũng chỉ là vì thuận đường thôi. Địa điểm mà Chu Tư Khải và tên bạn tình cố định của gã thường hẹn cᏂị©Ꮒ là một khách sạn bốn sao ở đối diện đài truyền hình.

“Nếu là ý của chủ nhiệm, vậy thì suất này…”

Chủ nhiệm xua tay: "Tôi phải xem xét lại đã. Cô không nằm trong biên chế, xem xét chuyện cô kiếm được nguồn tài trợ ổn định cho nhà đài nên tôi mới nghĩ là khả thi. Tiểu Trân, cô đừng trách tôi bợ đỡ. MC tốt nghiệp các trường danh tiếng lại giỏi nghiệp vụ quơ tay là được một đống kia kìa, điều cô qua Ban Tin tức hay để cô phụ trách chuyên mục của mình thì đều cần có tiền tài trợ để duy trì cả. Đây là quy luật trong cái ngành này rồi."

Lý do nghe đường hoàng đến nỗi Hàn Trân không còn gì để nói cả.

Cô đi vòng vèo trở lại văn phòng. Vương Ngọc còn đang gác chân lên mép bàn, chậm rãi sơn móng tay. Cô ta là nữ MC được đài lựa chọn cho chương trình tạp kỹ hẹn hò đang được chuẩn bị kia.

Vương Ngọc không có xuất thân chính quy, gia đình có điều kiện nên làm MC cũng chỉ để cho vui thôi.

Khi mới vào đài, Hàn Trân còn cảm thấy rất hâm mộ cô ta.

Sau này, khi đã trở thành bà Chu rồi, bởi vì chồng cũ hay thể hiện tình cảm với cô một cách khoa trương, thế nên có một đoạn thời gian cô như chìm trong ánh mắt ghen tị của những người khác.

Trong một khoảnh khắc, cô cho rằng mình đã tìm được chân mệnh thiên tử rồi.

Vương Ngọc quay qua quay lại đánh giá bộ móng mới sơn: "Nghe nói tối qua cô về ký túc xá ở, sao vậy, ở biệt thự nhỏ của Chu Tư Khải chán rồi à?"

Cô không nói gì, chỉ thu dọn bản thảo trên bàn.

"Hàn Trân, cô có biết tôi khâm phục điều gì nhất ở cô không?" Vương Ngọc chớp chớp mắt: "Lúc yêu thì cô có thể yêu đến đào tim móc phổi, nhưng lúc chia tay thì có thể làm đến quyết đoán dứt khoát. Chuyện của Chu Tư Khải ấy à, thực ra trong vòng nhiều người biết lắm, còn cố tình che giấu giúp hắn nữa. Tôi đã bỏ tiền ra đặt cược đấy, cược là hai người bọn cô không kéo được đến hai năm."

Giọng Vương Ngọc khá trầm, còn hơi có chút nam tính, cô ta còn chẳng chút giữ gìn, uống rượu, hút thuốc, không hề kiêng kỵ.

Hàn Trân thì hoàn toàn trái ngược lại với cô ta. Cô tránh mọi thói quen có thể gây ảnh hưởng xấu đến giọng của mình, cực kỳ nghiêm khắc. Cô là người miền Nam, tốt nghiệp khoa Phát thanh của một trường học danh tiếng ở địa phương, cũng từng được coi là mầm ươm quan trọng của khoa.

Chỉ là trong nhà xảy ra biến cố, cha cô đột ngột qua đời, bao nhiêu chuyện náo động xảy ra, mẹ cô tái hôn, bắt cô đi cùng bà, thế nên cô mới đến thành phố Ngu Sơn này.

Thật ra hai người cũng không qua lại nhiều, giọng điệu bàn thầm trong bụng của Vương Ngọc lúc này khiến Hàn Trân thực sự nan kham.

Hô hấp của cô cứ như thể bị ai đó siết chặt, bả vai run rẩy.

“Cô đã biết là anh ta không thích phụ nữ từ trước rồi à?”

Vương Ngọc ngã lưng xuống ghế, nghịch cây bút đánh dấu trong tay: "Biết chứ, trong vòng cũng chỉ có chừng đó người, có cái gì là bí mật cơ chứ?"