Chương 2: Bỏ thuốc

Bữa tiệc cuối năm của công ty được tổ chức tại Mai Viên ở vùng ngoại thành.

Suốt dọc đường, Hàn Trân không nói lời nào.

Cô xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, tháo ra rồi lại đeo vào, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi mắt hoa lên ướŧ áŧ thì mới quyết tâm tháo xuống.

Người ta đều bảo đàn ông trời sinh đều là diễn viên, mà Chu Tư Khải – kẻ du tẩu giữa hai giới tính, thì đã rành rành lên đến cấp bậc ảnh đế rồi.

Thật ra, từ đầu đến cuối, dù xuôi theo dòng nước thì hắn đều phân rất rõ là yêu hay không yêu, chỉ là hắn diễn đến tình ý chân thành như vậy, lại khiến Hàn Trân không thể phân rõ được.

Vừa tiến vào Mai Viên, cách đó không xa, có một hàng người đứng ở cổng, dẫn đầu là một vị cảnh sát mặc áo có miếng phản quang trước ngực. Anh ta đứng ở đầu xe, giơ tay làm dấu cấm.

Xe buộc phải dừng lại, Chu Tư Khải giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi bảo tài xế xuống hỏi xem có chuyện gì.

Tài xế đi rồi rất nhanh đã trở lại: "Tổng giám đốc Chu, tôi đã hỏi thăm rồi, có một vị lãnh đạo lớn của tỉnh đến, muốn tiến vào thì phải có làm giấy xác minh thân phận trước đã.”

Hàn Trân ôm một bụng bất mãn, suốt dọc đường cô đều chỉ cưỡi ngựa xem hoa, lúc này mới nhận ra hôm nay Mai Viên không giống ngày thường.

Những chiếc xe đỗ bên đường đều có biển số xe được ghi bằng chữ đen trên nền trắng, không phải là xe quân dụng thì cũng là xe của cảnh sát, phô trương vô cùng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nơi này, công ty bất động sản Vạn Khai của nhà họ Chu hàng năm đều tổ chức tiệc cuối năm tại đây. Hàn Trân xuống xe, hoàn tất thủ tục đăng ký ở lối vào.

Bây giờ đã là cuối đông, hoa mận đỏ trong khuôn viên đang lúc nở rộ, những bức tường đầu ngựa lợp bằng gạch xanh mô phỏng kiến trúc Huy Phái, hệ thống nước quanh hành lang cũng đan xen rất thú vị, quan cảnh cách điệu mà đa dạng vô cùng.

Giá thuê một sảnh phụ ở đây một ngày khoảng 10 vạn, sảnh chính thì giá tăng gấp ba. Nhóm các giám đốc và quản lý cấp cao của công ty đều đã đến đông đủ trong sảnh phụ, chỉ còn thiếu mỗi vị Tổng giám đốc Chu Tư Khải này nữa thôi.

Hắn vẫn luôn thận trọng và tuân thủ giờ giấc, đặc biệt là rất bảo vệ hình tượng cấp trên của mình trong công ty, vì vậy hắn không dám mạo hiểm lớn như vậy mà công khai come out.

Thái độ của hắn hôm nay rất khác thường, hắn kéo Hàn Trân vào một phòng nghỉ cho khách VIP ở trên tầng hai.

Bên trong đã được sắp xếp rất cẩn thận, giường lớn được phủ kín bởi cánh hoa hồng đỏ, trên đất còn thắp cả nến thơm.

Biển nến lung linh, bầu không khí ấm áp và lãng mạn vô cùng.

Chu Tư Khải lấy rượu vang đỏ ướp lạnh trong thùng đá ra, rót một ly rồi đưa cho cô: "Chúng ta thử đi."

Hàn Trân không hiểu ý hắn: "Thử cái gì?"

"Làʍ t̠ìиɦ."

Chu Tư Khải uống cạn ly rượu rồi kéo áo sơ mi của mình ra: "Anh có nhìn thấy gậy thủ da^ʍ của em, anh thừa nhận là mình đã bỏ qua nhu cầu sinh lý của em. Tiểu Trân, anh chỉ là không thể cứng nổi với phụ nữ chứ không phải là không có tình cảm. Cùng em kết hôn hơn một năm nay, sớm chiều bên nhau, anh… Đã xem em như người thân của mình."

"Anh sẽ lên giường với người thân của mình à?"

Hắn trịnh trọng nói: "Anh có thể uống thuốc, anh sẽ thỏa mãn em, chúng ta có thể đừng ly hôn được không."

Cổ họng Hàn Trân đau rát, cô nhấp một ngụm rượu lớn, sự níu kéo này của hắn còn khiến cô khó chịu hơn cả việc nuốt một trăm con ruồi.

"Chúng ta đã ly hôn rồi."

"Thì vẫn có thể phục hôn."

Hắn ôm lấy bả vai cô, hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo của cô: "Vợ ơi, anh nợ em quá nhiều, cho anh một cơ hội được bù đắp cho em được không?"

Hàn Trân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bụng dưới như có lửa đốt, xương cốt ê ẩm mà ngứa ngáy, toàn thân cô khô nóng không chịu nổi.

Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là bên dưới cái quần âu của Chu Tư Khải thế mà thực sự dựng lều. Hắn nhắm mắt lại, cởi cúc áo trước ngực cô, không quan tâm mà muốn thọc tay vào.

Hàn Trân đẩy hắn ra, cô không nhịn được nữa: "Trong rượu có thuốc sao?"

"Anh sợ em ghê tởm anh, không chịu làm.”

Hắn cũng tự hiểu lấy mình lắm, cả người Hàn Trân phát run: "Chu Tư Khải, anh có còn là người không!"

Cô cố nén giận, tông cửa lao ra ngoài. Chu Tư Khải chân dài bước lớn, rất nhanh hắn đã bắt được cánh tay cô, Hàn Trân dùng sức hất mạnh ra nhưng bị hắn túm lại: "Tiểu Trân, em đừng cố chấp nữa được không. Anh run tay lỡ thả đến ba viên thuốc, một mình em không thể giải quyết được đâu."

Hàn Trân cảm thấy ghê tởm đến tận xương, tốt xấu gì cô cũng đã từng có một quãng thời gian thực sự yêu hắn, cô muốn cho cả hai một cái kết êm đẹp nên đã đồng ý tham gia bữa tiệc cuối năm này, coi như là cùng hắn diễn nốt một cảnh cuối cùng.

Ngược lại, đã để cho hắn thừa cơ mà làm bậy.

Hàn Trân tay trắng rời nhà đã chứng thực cho hắn thấy cô là người ngây thơ, đơn thuần đến thế nào.

Chu Tư Khải cảm thấy, cô vừa không hề đòi hỏi gì, rất dễ xử lý, hơn nữa còn là một người phụ nữ không đi khắp nơi bô bô về bí mật của hắn.

Đốt đèn long cũng chưa chắc có thể tìm được người thứ hai.

Hắn đột nhiên không muốn để cô đi.

"Tiểu Trân, em tiếp tục cùng anh đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu. Nếu như lần này em không thấy sướиɠ thì chúng ta lại nghĩ cách khác."

Hàn Trân nghe mà bực bội phát điên, cô đưa chân đá vào xương ống khuyển của hắn rồi quay người bỏ chạy.

Chu Tư Khải ngã quành ra đất, hắn lạnh giọng kêu cô quay lại.

*

Hàn Trân cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ, cô lao vào chỗ ngoặt ở góc hành lang trên tầng hai.

Bên một cánh cửa sổ chạm trổ khắc hoa, có một người đàn ông đứng ngược sáng, tứ chi thon dài, vai rộng, dáng người cao lớn uy vũ.

Chất cồn trong rượu như là chất xúc tác cho cơn giận dữ của cô, cũng đẩy nhanh cảm giác trống rỗng bên trong cô.

Nương theo men say, cô đứng trước mặt người đàn ông, run rẩy cầu cứu: "Tiên sinh, tôi phát sốt, anh có thể gọi xe cấp cứu giúp tôi được không?"

Người đàn ông nghe vậy thì ngước mắt lên, đôi mắt y đen đặc mà u ám, toát ra cảm giác cuồng dã mà nguy hiểm, khiến Hàn Trân như bị thiêu đốt.

Y lấy điếu thuốc trên môi xuống, búng búng tàn thuốc rồi nhìn cô qua làn khói: "Diễn trò gì đấy."

Giọng điệu đến là thờ ơ.

Hàn Trân thế mà lại nghe hiểu, sắc mặt cô ửng hồng, tóc tai bị lôi kéo đến rối tung, trước ngực phanh ra một mảng lớn, lộ ra cảnh xuân thì.

Cô giơ tay lên che thật chặt, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, trái tim như thể sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô cảm thấy mình thật ướt, giữa hai chân cũng cực kỳ dính dớp, cảm giác ướŧ áŧ này dâng lên khiến mắt cơ trở nên mê ly. Cô không tự chủ được mà ôm eo y: "Giúp tôi với..."