Chương 83: Nữu Khấu

“Nữu Khấu, thay thuốc nào.” Mạnh Y Miểu cầm bình thuốc đi vào phòng bệnh VIP, đứa bé trai trên giường ngoan ngoãn nhìn: “Hôm nay là chị à?”

“Đúng vậy.” Mạnh Y Miểu gật đầu, Trần Dịch Khấu hỏi: “Anh đẹp trai hôm bữa đâu rồi?”

“Bác sĩ Cố sao? Hắn đang làm phẫu thuật.” Mạnh Y Miểu thay thuốc cho nó, ngồi trên ghế cạnh mép giường, nhìn phòng bệnh một vòng cũng không thấy người chăm sóc liền mở miệng hỏi nó: “Cô chăm sóc của em đâu?”

“Đi lấy cơm rồi.”

“À.” Mạnh Y Miểu duỗi tay sờ đầu nó, Trần Dịch Khấu mạnh mẽ đẩy tay cô ra: “Đừng đυ.ng vào em.”

Mạnh Y Miểu sững sờ: “Sao thế?”

Trần Dịch Khấu nhăn mày nằm lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ không quan tâm cô, từ trườc đến giờ Mạnh Y Miểu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của nó, lúc trước vẫn luôn ngoan ngoãn, tiêm cũng không khóc, hôm nay làm sao thế nhỉ?

“Hôm nay mẹ em không đến thăm em à?” Mạnh Y Miểu cẩn thận hỏi, nhìn mí mắt Nữu Khấu khẽ nhúc nhích cô liền biết đoán trúng rồi, cô cũng không dám nói gì thêm, ngồi ở lên trên mép giường an tĩnh nhìn nó một lát, chờ cô chăm sóc về Mạnh Y Miểu mới rời khỏi phòng bệnh.

Buổi tối, tiếng chuông báo trong phòng VIP vang lên, Mạnh Y Miểu vội vã chạy đến, mẹ Trần Dịch Khấu nhìn thấy cô vội vàng mở miệng: “Nữu Khấu lại sốt!”

Mạnh Y Miểu đo nhiệt độ cho nó trước, sau đó gọi bác sĩ lại, nằm viện một tháng liên tục phát sốt, từ đầu bác sĩ chẩn đoán viêm phổi bây giờ cũng bị bác bỏ, đưa vào CT kiểm tra não bộ, kết quả lòng mọi người đều trầm xuống.

Bác sĩ chỉ vào một đốm đen trên biểu đồ CT nói: “Trong não có u, đè lên dây thần kinh.”

Nữu Khấu ngủ hai ngày, lần nữa tỉnh lại mẹ và chị Mạnh đều ngồi ở mép giường, nó suy yếu mở miệng, “Chị Miểu Miểu, hôm qua em không cố ý hung dữ với chị, em không khống chế được cảm xúc của mình.”

Mạnh Y Miểu lắc đầu nói không sao, trong lòng không hiểu sao khó chịu, mẹ Nữu Khấu nghe vậy cũng đau lòng, ôm Nữu Khấu vuốt ve hắn hỏi có chỗ nào không thoải mái hay không, Nữu Khấu lắc đầu nói: “Ở trong lòng mẹ rất thoải mái.” Trên mặt nở nục cười hạnh phúc.

Mạnh Y Miểu đưa bệnh án cho Cố Chi Dụ, tay hắn cầm biểu đồ CT nghiêm túc nghiên cứu, Mạnh Y Miểu thấy vậy liền mở miệng hỏi hắn: “Nghiêm trọng sao? Có thể chữa trị không?”

Cố Chi Dụ nhìn cô một cái nhưng không nói gì, đôi mắt Mạnh Y Miểu nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, Cố Chi Dụ bất đắc dĩ giải thích cho cô: “Đè lên dây thần kinh thị giác, phẫu thuật cắt bỏ có hơi khó khăn, có điều cũng không phải là hoàn toàn không thể.”

“À…” Mạnh Y Miểu nhớ đến đôi mắt mỗi lần Nữu Khấu nhìn cô, trong lòng cảm thấy khổ sở, Cố Chi Dụ thấy cảm xúc của cô ngày càng xuống dối, ngón tay cầm biểu đồ CT siết chặt, lời nói phát ra lại như không để ý hỏi: “Dì Mạnh làm sao vậy?”

Nghe thấy Cố Chi Dụ nhắc đến mẹ mình, hiện giờ cô có chút hoang mang do dự, cô phải giải thích với Cố Chi Dụ như thế nào, ngẫm lại vẫn thẳng thắn nói cho hắn: “Chỉ là để bà ấy an tâm.” Khóe miệng Mạnh Y Miểu cong lên, môi có hơi tái nhợt: “Không nhất định là bác sĩ Cố, là ai cũng được.”

Cố Chi Dụ cau màu: “Anh của cô...?”

Mạnh Y Miểu ngẩn người sau đó gật đầu, sắc mặt Cố Chi Dụ trầm xuống: “Vậy cô cố gắng tìm những người khác đi.” Không cắt đứng với anh trai ruột, càng gỡ càng rối, Cố Chi Dụ không thèm nhìn cô, trong lòng trào lên một sự phẫn nộ và chua xót, hắn chỉ coi như mình không thể tiếp nhận được chuyện anh em lσạи ɭυâи, Mạnh Y Miểu cắn môi dưới bỏ bệnh án xuống rồi rời khỏi văn phòng của hắn.