Chương 19

Nhà thiết kế trang sức rời khỏi Đình Sơn lúc trời sẩm tối, trên mặt nở nụ cười rất tươi.

Chung Tử Yên tính toán số tiền hôm nay chi ra: Ừm, cũng không nhiều, đủ cho một nửa dân số cả nước uống trà sữa rồi.

Năm phút sau, quản gia lại mang theo một nhóm người đi đến.

Cảm thấy mình đã hết phận sự, Chung Tử Yên ngồi trên sô pha, thay đổi tư thế cho đỡ mỏi.

“Đây là nhà thiết kế váy cưới.” Phương Nam khom lưng, nhẹ giọng giải thích với Chung Tử Yên.

Chung Tử Yên nâng mắt nhìn, tò mò hỏi: “Đợi chút nữa sẽ có nhà thiết kế địa điểm hôn lễ đúng không?”

Phương Nam đẩy mắt kính: “Phòng ngủ của phu nhân còn chưa sửa xong, bởi vậy tôi đã hoãn hạng mục này.”

Chung Tử Yên: “.......” Vậy là có thật ư? Không hổ là người có tiền.

Giống như nhà thiết kế trang sức lúc trước, nhà thiết kế váy cưới cũng cẩn thận hỏi sở thích của Chung Tử Yên.

“Lễ phục phong cách cổ điển đang được ưa chuộng.” nhà thiết kế nhẹ nhàng: “Năm ngoái, hôn lễ của Vương Tử và Vương Phi của nước Anh cũng dùng bản trang phục thiết kế theo phong cách này…. Nhưng sau khi nhìn thấy phu nhân, trong đầu tôi đã sinh ra cảm hứng.”

“Cảm hứng ư?”

“Mỗi một chiếc váy cưới là một tác phẩm nghệ thuật dành riêng cho người phụ nữ.” nhà thiết kế ăn mặc xa hoa đĩnh đạc nói: “Mỗi cô dâu đều có một vẻ đẹp riêng đầy độc đáo, tôi đã cố gắng thiết kế lễ phục sao cho tôn lên vẻ đẹp của từng người…. Mà phu nhân có thể trở thành nàng thơ của tất cả các nhà thiết kế…..”

Chung Tử Yên không hứng thú với thứ váy vóc diêm dúa, lòe loẹt: “Vậy, làm theo cảm hứng của của anh đi.”

Dù sao thì, có thể được Phương Nam để mắt tới, chắc chắn phải là đại thần trong giới rồi.

“Cảm tạ sự tin tưởng của phu nhân.” Nhà thiết kế phong độ, nhẹ nhàng mỉm cười một chút, nâng bàn tay của Chung Tử Yên lên, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn: “Bằng mọi giá, tôi sẽ giúp phu nhân trở thành cô dâu đẹp nhất.”

Vệ Hàn Vân quay đầu, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của cô.

Nhà thiết kế nháy mắt, nhanh chóng buông lỏng tay ra, nghịch ngợm bày ra tư thế chào quý tộc: “Xu hướng tìиɧ ɖu͙© của tôi là nam, mong ngài không hiểu lầm.”

Chung Tử Yên quay đầu nhìn Vệ Hàn Vân, thấy anh đang cùng Phương Nam thì thầm nói chuyện với nhau, cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm nhà thiết kế thích Vệ Hàn Vân sao?

Nhà thiết kế nam nhanh chóng đứng dậy, ưu nhã chào tạm biệt, mùi thơm từ kem cạo râu của anh ta còn lưu lại rất lâu trong căn phòng, phảng phất trong không gian.

“Trông bọn họ có vẻ kiếm được rất nhiều tiền.” Nghĩ đến ba nhà thiết kế mình mới gặp gần đây, Chung Tử Yên suy tư, mơ màng nói.

Vệ Hàn Vân vừa mới hoàn thành công việc, đem máy tính bảng giao cho Phương Nam, nghe thấy bật cười: “Khách hàng như em không có nhiều.”

“Là khách hàng như anh.” Chung Tử Yên nghiêm túc sửa lại: “Đạo cụ kết hôn anh không thể dùng lại, đây là đồ dùng một lần.”

Cô cẩn thận nhớ lại cốt truyện, sau khi nữ chính xuất hiện, Vệ Hàn Vân sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho nữ chủ nhân.

Ơ, chờ một chút. Trong nguyên tác hình như không nói đến việc Vệ Hàn Vân tổ chức hôn lễ cho người vợ hiệp nghị của mình.

Chung Tử Yên cau mày lại.

“Em không hứng thú với đá quý ư?” Vệ Hàn Vân hỏi.

Chung Tử Yên bị thu hút, cô quay đầu, nhìn Vệ Hàn nói: “Có vàng trong tay sẽ an tâm hơn.”

‘Thôi quên đi, thế giới không thể bị phá vỡ như không gian vô cực được.’ Chung Tử Yên nghĩ thầm.

“Vàng?” Vệ Hàn Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”

Phương Nam đang gửi email nghe vậy giật mình, khóe miệng giật giật: ‘Được cái gì? Vừa đến Cục Dân Chính đăng ký xong liền tặng công ty, tặng phi cơ, du thuyền rồi một đống nữa, chờ hôn lễ xong xuôi lại tặng nguyên một pho tượng vàng sao?’

Trong lòng Phương Nam khinh bỉ, nhưng sau khi gửi xong email, đôi tay lại không ăn ý, bắt đầu tìm kiếm các tác phẩm bằng vàng.

“Còn nữa, cuối tuần chúng ta sẽ về Yến Đô.” Vệ Hàn Vân uống một ngụm nước, tùy ý nói.

“Thủ đô?” Chung Tử Yên cầm trên bàn miếng bánh macaron cuối cùng: “Tôi cũng đi ư?”

Vệ Hàn Vân gật đầu: “Đến gặp người nhà tôi.”

Bàn tay giữa không trung của Chung Tử Yên khựng lại một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô nhét miếng bánh vào trong miệng: “Tôi hiểu rồi.”

Làm vợ của Hàn Vệ Vân bí mật hơn được một tháng rồi, nên công khai thôi…

Vì mười một tháng còn lại có thể yên tâm thoải mái tiêu tiền của ông chủ, Chung Tử Yên cảm thấy cô nên làm đúng bổn phận, thực hiện từng điều khoản của hợp đồng.

Cô dùng cả một buổi chiều lên mạng tra cứu, nghiêm túc mà tìm hiểu về Vệ Hàn Vân, thông qua các tư liệu công khai mà tìm thấy gia phả họ Vệ và họ hàng thân thích.

Nhìn mấy chục tờ giấy A4 ghi thông tin cá nhân từng người, Chung Tử Yên trầm mặc một chút: ‘Quả là một gia đình phức tạp.’

Sau khi ăn cơm chiều, Chung Tẻ Yên cầm tư liệu gia phả đi hỏi Vệ Hàn Vân.

Vệ Hàn Vân không ở phòng khách.

Chung Tử Yên đi vòng lại đoạn đường đến thư phòng, vẫn là không có bóng người.

Vì thế cô dùng năm phút đi đến phòng ngủ chính, thư phòng nhỏ để tìm, vẫn là không thấy.

Chung Tử Yên: “……” Này, ta đang chơi trốn tìm à?

Cô tuyệt vọng, dùng trí óc của mình nhớ lại sơ đồ căn nhà, cuối cùng cũng tìm được Vệ Hàn Vân ở bể bơi dưới tầng ngầm.

Nhìn người đàn ông mặc quần bơi, tóc ướt sũng, chắc chắn vừa mới bơi lội trong bể bơi vài vòng.

Chung Tử Yên vui mừng, náo nức rảo bước xuống tầng dưới.

Cảm giác kì lạ này làm Chung Tử Yên không nhịn được, nhanh chóng chụp một tấm hình đăng lên Weibo.

[Hôm nay đang nghĩ cách tiêu tiền]: Bể bơi lớn như vậy cuối cùng cũng có người dùng rồi. (jpg)

Ảnh chụp xiêu xiêu vẹo vẹo, phân nửa tấm ảnh là bể bơi bán lộ thiên, lọt vào trong đó là bàn tay của Vệ Hàn Vân.

Vệ Hàn Vân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, Chung Tử Yên đã nhẹ nhàng cất điện thoại di động, đi tới bên anh: “Trước khi đi gặp người nhà của anh, tôi có chút việc cần chuẩn bị.”

Tầng ngầm có hệ thống điều hòa và lưu thông không khí, bất kể là mùa nào cũng có nhiệt độ ổn định thích hợp để bơi lội.

“Việc gì?” Vệ Hàn Vân tâm tình tốt hỏi.

Chung Tử Yên nhìn bàn tay ướt đẫm của Vệ Hàn Vân, dứt khoát đưa anh tập giấy A4: “Bài tập về nhà của anh.”

Vệ Hàn Vân nhìn thoáng qua Chung Tử Yên, không nhịn được bật cười: “Em điều tra xong rồi à?”

“ Điều tra lý lịch gia đình.” Chung Tử Yên nhẹ nhàng nói, ngồi xếp bằng bên Vệ Hàn Vân: “Trong đó có ai cần đặc biệt tôn trọng? Có ai cần đặc biệt đề phòng?”

“Em chỉ cần tôn trọng mẹ tôi, bà nội, anh hai và chị dâu hai thôi.” Vệ Hàn Vân chậm rãi nói: “Những người còn lại, tùy em ứng phó.”

Giọng nói anh lúc nào cũng nhẹ nhàng, mang âm hưởng lạnh nhạt, thong dong, làm cho người ta muốn hoảng loạn cũng không thể, đem lại cảm giác vô cùng vững chắc, bình yên.

Chung Tử Yên lấy bút khoanh vào bốn cái tên.

Vệ Hàn Vân thấy cô không hỏi tên cũng biết bốn người đó là ai, bật cười khích lệ: “Cô giáo ra đề không tồi!”

“Đương nhiên, tôi đã ký hiệp nghị...” Chung Tử Yên hất cằm lên: “Tôi có cần chuẩn bị quà tặng họ không?”

“Tôi sẽ chuẩn bị thay em.” Vệ Hàn Vân nói.

“Nhưng tôi muốn chuẩn bị.” Chung Tử Yên di bút trên tờ giấy: “Đây là ấn tượng đầu tiên.” Cô dừng một chút, thành khẩn dò hỏi Vệ Hàn Vân: “Vậy là, anh cảm thấy tôi không cần để lại ấn tượng tốt sao?”

Thật ra không cần cũng được, rốt cuộc vẫn là ly hôn.

Vệ Hàn Vân ngồi ở thành bể bơi nghĩ ngợi, nằm xuống rồi gối hai tay ra sau gáy.

Dáng vẻ anh mang theo vài phần thong dong, khí chất tự tại, tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ, anh nheo mắt lại, nhìn trần nhà được khảm đầy đá, hòa vào ánh đèn và bóng nước hắt lên trông vô cùng kì ảo, anh mỉm cười: “Được rồi, tôi đưa em đi mua.”

“Anh bận rộn như vậy….” Chung Tử Yên cảm động, nhưng nhanh chóng cự tuyệt: “Chuyên tâm kiếm tiền đi.”

Kể từ ngày hai người đến Cục Dân Chính, cô và Vệ Hàn Vân chưa từng cùng nhau bước ra cửa.

“Tiền kiếm được cũng dùng để tiêu thôi.” Vệ Hàn Vân là người không quá quan tâm đến tiền bạc: “Huống chi, không có tôi công ty vẫn có thể hoạt động tốt.”

Chung Tử Yên kinh ngạc, thầm cảm thán kỹ năng coi tiền như rác chỉ kẻ nhiều tiền mới có được thôi.

Nếu cô có một mỏ vàng, tuyệt đối sẽ không rời đi nửa bước.

Nhỡ có người tới trộm? Nhỡ mỏ vàng đột nhiên sụp thì sao?

“Cùng nhau chọn lựa, càng giống vợ chồng son hơn….” Vệ Hàn Vân bỏ lửng vế sau, nhưng cả hai đều hiểu rõ.

Chung Tử Yên bị thuyết phục. Cô nhìn danh sách: “Không có người nào đối nghịch với anh ư?”

Ngày đó ở Yến Toa cô thuận tay giúp Vệ Hàn Vân giải quyết việc nhỏ ngoài ý muốn, Chung Tử Yên vẫn nhớ rõ.

Lại nói Vệ Hàn Vân có được địa vị như ngày hôm nay, giống như trong không gian vô tận không gian có được trang bị đoàn đội tốt nhất, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, chỉ hận không thể xé từng miếng thịt trên người anh xuống.

Chỉ một miếng cũng đủ để người khác ăn mấy năm.

“Em không cần lo lắng chuyện đó.” Vệ Hàn Vân nhắm lại mắt, giọng điệu bình thản, còn có chút nhàn nhã: “Bọn họ cũng không làm loạn được lâu đâu.”

Chung Tử Yên suy nghĩ, cảm thấy đây chính là lòng tự trọng của nam nhân.

Vẫn là nên tìm thời điểm hỏi Phương Nam, hoặc là đến Vệ gia rồi tự mình quan sát.

Làm việc vì tiền của ông chủ.

Vệ Hàn Vân sảng khoái cho cô tiêu tiền, cô việc gì phải tiết kiệm chứ?

Ai động vào tiền của Vệ Hàn Vân cũng chính là động vào tiền của cô, Chung Tử Yên cô không đội trời chung.

Nghĩ đến đây, Chung Tử Yên nhìn Vệ Hàn Vân đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Vệ Hàn Vân chỉ mặc một cái quần bơi, vai rộng eo thon, hai chân dài, nước từ mái tóc rơi xuống cổ, anh giống như không cảm nhận được, vẫn đắm chìm trong giấc ngủ.

Bộ dạng ung dung tự tại khác hẳn những lúc ngày thường một thân đồ âu đầy quyền quý.

Anh nhắm mắt dưỡng thần, dường như cảm nhận được ánh mắt của Chung Tử Yên, mở miệng an ủi: “Không cần lo lắng, chỉ là vài tên hề mà thôi.”

Chung Tử Yên siết chặt tờ giấy A4, lặng lẽ nhướng mày.

Đúng là đàn ông, càng có tiền càng sĩ diện.