Chương 2: Chị ơi, mông chị ướt rồi

Lý Lạc đi vào một phòng vẽ tranh rộng lớn, đây là phòng vẽ tranh mẹ cô đã chuẩn bị cho cô lúc còn sống.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ những cuộc đối thoại với những người khác trong căn phòng này.

“Sau này Lạc Lạc có thể đến phòng vẽ tranh lớn để vẽ tranh, sau này Lạc Lạc của chúng ta sẽ thành một họa sĩ xuất sắc, mẹ rất tự hào về con.”

“Sau này con sẽ cho mẹ xem hết tất cả bức tranh của con!”

Còn bây giờ…

Lý Lạc mặt không biểu cảm giật giật khóe miệng, vén mái tóc đen dày trước ngực ra sau lưng. Cô lấy một điếu thuốc nhỏ từ trong chiếc hộp trên bàn, ánh lửa từ chiếc bật lửa bất chợt lóe lên trong căn phòng, châm điếu thuốc lá được kẹp giữa ngón giữa và ngón áp út thon dài của cô.

Cô xem lại một loạt tác phẩm trong phòng vẽ tranh, đáng tiếc, người tự hào về cô đã ra đi được vài năm.

Phía sau truyền tới tiếng động.

“Au.”

Chú chó Tiệp Khắc gắp một mảnh lụa sa tanh màu xanh đậm, sau đó ngồi xuống mặt đất, hai chân chắp lại một chỗ, vẫy vẫy cái đuôi ngoan ngoãn nhìn cô.

Lý Lạc biết nó đang muốn mình khen ngợi, cũng biết nó đang an ủi cô.

Cô sờ sờ đầu nó: “Chó ngoan.”

Cô vẫn có nghi vấn, vì sao con chó này lại nghe lời cô như vậy, nhưng có lúc lại làm bộ như nghe không hiểu.

Sau đó cô hếch cằm lên với nó, chú chó Tiệp Khắc lập tức chạy lại cửa dùng đầu đóng lại, rồi chạy đến ngồi xổm chiếc một tấm gương lớn.

Lý Lạc từ từ cởϊ áσ ngủ và đồ lót trên người, dáng người yêu kiều của cô gái hiện ra trong gương, bờ vai vuông vức ẩn hiện dưới mái tóc đen, bộ ngực cao ngất cũng thấp thoáng trong mái tóc đen, đặc biệt là hai núʍ ѵú hồng hồng dựng đứng giữa những sợi tóc đen nhánh.

Điếu thuốc giữa những ngón tay bên phải của cô vẫn đang cháy ánh lên màu đỏ than, làn khói lượn lờ quanh người cô như tiên tử hạ phàm.

Đôi mắt Cảnh Đạc say sưa, nhìn chăm chú dung nhan cô gái trẻ trong gương, con ngươi đen láy không dời mắt khỏi khu vườn xinh đẹp của cô gái, chân dài thẳng đều, bóng loáng nhẵn nhụi, đùi phải cô hơi gấp về phía trước để gác lên chân trái.

Sau đó.

Sau đó Cảnh Đạc rớt nước miếng.

“Hừm.”

Lý Lạc thấy cậu khẽ nhếch miệng chó thì hừ một tiếng, nở nụ cười.

Đúng là con chó háo sắc.

“Au au.” Trong đôi mắt trống rỗng của chú chó Tiệp Khắc chỉ còn thân hình trần trụi của cô gái.

Lý Lạc chầm chậm nằm trên thảm, nhìn thiết bị chụp ảnh treo trên đầu, cô khẽ mấp máy môi: “Chó con, lại đây.”

Chú chó Tiệp Khắc chạy tới trước người Lý Lạc, dưới sự chỉ đạo của cô, cậu thẹn thùng đứng trên người Lý Lạc.

Cảnh Đạc biết cô gái không chịu được sức nặng của cậu nên chỉ dùng chân trước đặt lên người cô.

Ngực của cô lõm xuống cùng mép áo ngực.

Bộ ngực cao ngất đầy đặn của cô bị cậu ấn xuống, hai chân sau của chú chó Tiệp Khắc vẫn đứng trên mặt đất, cậu quay đầu về phía gương. Chú chó Tiệp Khắc nổi danh ngoan ngoãn giờ đang dẫm lên chủ nhân của nó, con ngươi tỏa sự đắc ý.

“Gâu!”

Cậu khẽ kêu lên, con ngươi đen láy co rút, đôi tai dựng đứng giật giật, giống như tiếng kêu của vị vua sói giành chiến thắng.

“Đi xuống.” Âm thanh lãnh đạm của Lý Lạc truyền đến.

Lý Lạc giơ tay hút một hơi thuốc, phả khói lên con chó nhỏ trước mặt.

Gần đây ngực cô hơi trướng, sắp phát triển thêm thì chú chó lại dẫm lên người cô, khiến cô không khỏi có chút cảm giác.

“Au au.”

Không muốn xuống, vẫn chưa đạp đủ, ngực của chị mềm quá.

“Tách.”

Hình ảnh chú chó săn tru lên dẫm lên người cô gái xinh đẹp được camera chụp lại, gửi vào điện thoại của cô.

“Nằm lên người chị.” Cô gái lại mở miệng sai chú chó săn.

Chú chó Tiệp Khắc nấn ná ngã lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, ngực và eo của cô gái bị cậu che phủ hoàn toàn, hô hấp Lý Lạc dần nặng nề hơn: “Chó nhỏ, gần đây em lại béo thêm rồi.”

Cảnh Đạc ngượng ngùng lắc lắc đầu, dạo gần đây cậu có lớn lên, ăn cũng có chút… hơi nhiều.

Nó đặt đầu mình lên ngực cô, dùng chiếc mũi ẩm ướt ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô rồi lặng lẽ vương đầu lưỡi.

Bộ lông mềm mại của chó nhỏ cọ lên da thịt khiến cô có chút ngứa ngáy, cái đuôi màu xám cuộn tròn để ở tiểu huyệt, chóp đuôi chầm chậm cọ ngứa mặt trong chân non mềm của cô.

“Au au.”

Chị ơi, mông chị ướt rồi.