Chương 3: Cậu là chó, là chó của chị

Lý Lạc khép chân lại, hai chân kẹp cái đuôi của cậu, hơi nâng mông lên, để cho nước trong tiểu huyệt chảy ra, nhỏ giọt xuống thảm

Giây tiếp theo, hai chân chó nhỏ để lên người cô bỗng nhiên run rẩy, lưỡi của cậu bị chị kéo.

“Au au.”

Hơi đau.

Lý Lạc nhìn máy ảnh trên đỉnh đầu, dùng tay không kẹp điếu thuốc xoa lông chú chó Tiệp Khắc, nói: “Em đã quên chị nói gì sao? Hôm nay phạt em không được liếʍ ngực.”

Cảnh Đạc ngước mắt lên nhìn cằm Lý Lạc, cảm thấy hơi chột dạ, nhưng mà ngực chị quá thơm quá mềm.

Cậu có hơi không điều khiển được đầu lưỡi của mình, bây giờ cậu là chó, chẳng phải có thể được không nghe lời sao.

Ở góc không ai nhìn thấy, khóe miệng chó nhỏ nhoẻn cười.

Lý Lạc kẹp đuôi chó nhỏ, vắt chân phải lên đầu gối trái rồi đưa hai chân lên không trung, nửa người trên vẫn bất động, tay phải cầm điếu thuốc đặt trên tấm thảm bằng phẳng, để điếu thuốc cháy rụi, làn khói lượn lờ bốn phía.

Sau đó tay trái của cô động đậy, ngón tay thon dài hơi tái xanh che đôi mắt của chú chó Tiệp Khắc lại, Lý Lạc cũng nhắm chặt mắt, nói với chú chó nhỏ nằm trên người mình.

“Nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng lòng của chị.”

Vào tháng bốn tháng năm, Dương Châu luôn trong tình trạng mưa dầm kéo dài. Bên ngoài tối đen, bầu trời đêm không ngừng rơi xuống những giọt mưa nặng trĩu, tí tách tí tách tạt liên tục vào cửa sổ phòng vẽ tranh. Sự yên tĩnh thần kỳ trong phòng đối lập hoàn toàn với bên ngoài càng thêm khuếch đại tiếng mưa rơi.

Điếu thuốc trên đầu ngón tay Lê Mạn đã cháy được một nửa, cô đột nhiên hỏi: “Em nghe thấy gì?”

Sự im lặng kéo dài vài giây.

Cô thả bàn tay đang che mắt chó nhỏ ra, Cảnh Đạc mở to mắt, cậu chỉ nghe tiếng tim đập không ngừng của cô.

Còn lại không có gì khác.

“Auuuu…” Cậu khẽ thút thít, nhưng lại không diễn đạt được ý của mình.

Lý Lạc nhếch khóe miệng, như tự hỏi tự trả lời: “Không nghe thấy thứ gì.”

“Nên đi xuống rồi, chó nhỏ.”

Chú chó Tiệp Khắc rút đuôi khỏi giữa hai chân của cô vẫy vẫy, vài nhúm lông trắng trên đuôi bị dính nước bết lại với nhau.

Cảnh Đạc đứng trước gương, cọ cọ phần đuôi bị dính ướt vào giữa hai chân của mình.

“Au… Au.”

Cậu là chó, là chó của chị, chó muốn làm chị.

Lý Lạc quấn quanh người dải lụa sa tanh màu xanh đậm do chú chó Tiệp Khắc mang đến, in hai bức ảnh cô mới chụp được bằng chân trần và kẹp bên trái bảng vẽ.

Chú chó Tiệp Khắc thấy cô bắt đầu pha màu, lập tức đi đến bên chân Lý Lạc, cuộn người ngồi xổm xuống như chờ đợi gì đó. Lý Lạc liếc nó một cái, lại vắt chéo chân, để chân nhỏ đang lơ lửng kia đặt lên người chó nhỏ.

Lúc cô vẽ tranh, con chó này luôn muốn cô đặt chân lên người nó như một kɧoáı ©ảʍ gì đó.

Đầu ngón tay trái kẹp điếu thuốc, Lý Lạc quét từng lớp màu trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.

Chỉ chốc lát sau, tấm vải vẽ tranh sơn dầu trước mặt Lý Lạc đã hiện lên nguyên mẫu một người một chó đang nằm.

Cô chọn tấm cô che mắt chó nhỏ, tấm này có cảm giác hơn.

Điếu thuốc đã hết khói, Lý Lạc đứng dậy vươn vai, che bức tranh lại, dải lụa sa tanh màu xanh bị động tác đột ngột làm rơi xuống đất.

Lý Lạc không để ý, lấy cái trâm bằng gỗ trên bàn cuộn mái tóc đang phủ trước ngực ra sau đầu, nói với chú chó còn đang nằm trên mặt đất: “Chó nhỏ, đi tắm thôi.”

Chú chó Tiệp Khắc giật giật lỗ tai, khịt khịt mũi, nhưng vẫn bất động.

Lý Lạc dừng một chút, nói thêm một câu: “Cho em xem tiểu huyệt của chị.”

Chú chó Tiệp Khắc lập tức đứng lên, chạy mấy bước đến bên cạnh Lý Lạc, đuôi dính chặt lên bắp chân mịn màng của cô.

Cậu đi vài vòng quanh cô.

Nước từ tiểu huyệt của chị chảy ra… Cậu muốn liếʍ