Chương 5.4:

Mục Kì Tín cúi đầu nhìn cô, nếu như cô tỉnh táo, cô sẽ không bao giờ chủ động làm những hành động thân mật này, có khi cô còn cố gắng cách xa anh ngàn dặm anh, nhưng bây giờ cô đang say, Tiêu Ấn Thanh lúc say rất dễ gần, cũng rất dễ làm con người ta rung động.

Nhìn cô yếu ớt như vậy, Mục Kì Tín đột nhiên động lòng trắc ẩn.

Thấy được sự lung lay trong mắt anh, Tiêu Ấn Thanh trực tiếp dùng sức kéo anh xuống, Mục Kì Tín ngã ngồi bên cạnh gối của cô.

Đôi mắt mơ hồ của cô có vẻ rất nghiêm túc: "Anh nằm xuống đợi sẽ đỡ mệt hơn đấy."

Mục Kì Tín rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa: "Tiêu Ấn Thanh, cô nhìn rõ đi, tôi là ai?"

Tiêu Ấn Thanh cắn môi dưới: "Có lẽ là một người không muốn ở bên cạnh tôi thôi."

Mục Kì Tín sững sờ.

"Tôi có hơi lạnh." Tiêu Ấn Thanh nói.

Cô vẫn đang run rẩy.

Lần này, Mục Kì Tín đã ôm cô vào lòng mà không hề nghĩ ngợi gì.

Nhiệt độ cơ thể anh luôn nóng như lửa đốt, nhưng khi anh ở gần cô, ngọn lửa vĩnh cửu này đã bị sự lạnh lùng của cô dập tắt không thương tiếc.

Tiêu Ấn Thanh ở trong vòng tay của Mục Kì Tín muốn ngẩng đầu lên nói chuyện, khi cô ngẩng đầu lên, đôi môi của cô chuẩn xác mà rơi trên cổ của Mục Kì Tín, anh có thể cảm nhận được, đôi môi của cô cũng lạnh không kém gì bàn tay nhỏ bé kia.

Sự lạnh lùng lẽ ra phải đi cùng với sự cứng rắn, nhưng vào lúc này đây, Mục Kì Tín đột nhiên nhận ra, có đôi khi, sự lạnh lùng vẫn có thể trở nên mềm mại như vậy.

Giọng Tiêu Ấn Thanh yếu ớt: "Tôi vẫn còn lạnh."

Cô luồn tay xuống dưới lớp quần áo của Mục Kì Tín, mãi cho đến khi cô chạm được vào lớp da thịt nóng hầm hập cứng rắn kia, bàn tay lạnh băng mới chịu dừng lại.

Mục Kì Tín theo bản năng co rút người lại, anh thở hổn hển: "Tiêu Ấn Thanh…"

Tiêu Ấn Thanh mở mắt: "Hả?"

Đôi mắt cô trong sáng và vô tội.

Mục Kì Tín hít một hơi thật sâu, có chút bức bối nhưng vẫn không buông cô ra: "Tôi là đàn ông đấy."

Tiêu Ấn Thanh gật đầu: "Tôi có thể nhìn ra được mà."

Sự tức giận không thể kiềm chế được của Mục Kì Tín đã hoàn toàn bùng nổ, anh hít một hơi thật sâu và cố gắng đẩy vai cô ra, nhưng dưới sự căng thẳng khó chịu, hai tay anh đã vô tình đặt nhầm chỗ, bàn tay cứng rắn chuẩn xác đặt vào chỗ phồng lên trên ngực cô.

Nhưng Tiêu Ấn Thanh không buông anh ra, cô vòng tay qua cổ Mục Kì Tín, kéo anh lại, khiến khoảng cách giữa hai người đã gần lại càng gần thêm.

Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người cô trực tiếp xông thẳng vào đại não Mục Kì Tín, như có như không vờn qua vờn lại, lưu trên chóp mũi anh, giống như sự mê hoặc say mê khiến con người ta khó lòng mà chối từ.

Mục Kì Tín nhìn chằm chằm Tiêu Ấn Thanh đang ở trong vòng tay của mình, đột nhiên anh muốn phá vỡ khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Anh cúi đầu xuống và chạm vào môi cô.

Anh cũng không biết bản thân hiện tại rốt cuộc là bị làm sao, anh chỉ biết, lúc ở trước mặt cô, anh giống như bị ma nhập, không thứ gì có thể ngăn cản hay cứu được bản thân anh.