Chương 2.2

Chạy tới chạy lui khám nghiệm cả một đêm, cuối cùng anh cũng thực hiện kiểm tra tâm lý năng lực cá nhân xong xuôi.

Kết quả vẫn tương tự như mọi khi, thể lực xuất sắc, nhưng tâm lý có vấn đề.

Khoa tâm thần của Đại học Quân Y Lục quân ở thành phố Quan Sơn là khoa đứng đầu trong quân đội. Bác sĩ quân y liên tục nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự tiếc nuối, giống như có điều gì muốn nói nhưng lại do dự không dám thốt lên, cuối cùng chỉ khó khăn nói : "Cậu nhất định phải đến bệnh viện đúng giờ để gặp bác sĩ tâm lý."

Bác sĩ dặn dò rất nhiều lần, có lẽ vì tiếc cho thiếu tá trẻ tuổi, rõ ràng là tương lai rộng mở nhưng lại bị PTSD* nhẹ.

(*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn)

Mục Kì Tín gật đầu, bác sĩ nói gì anh đều bày tỏ sự đồng tình, nhưng từ đầu tới cuối đều không nói một lời.

Trong mắt người ngoài, ai cũng sẽ cảm thán rằng anh rất giỏi khi vươn từ cấp cơ sở lên tổ chức, nhưng chỉ có anh và cấp trên trực tiếp chỉ huy anh mới tại sao anh lại đánh mất cơ hội tiếp tục rèn luyện ở cấp cơ sở.

Một sĩ quan có bệnh về tâm lý, căn bản không thể bình tĩnh và lý trí đảm nhiệm vị trí sĩ quan tham mưu trên chiến trường.

Chỉ có bản thân anh biết, kể từ đó anh đã dừng lại ở cấp bậc thiếu tá.

Khi ra khỏi cổng bệnh viện, Mục Kì Tín gọi điện thoại cho giáo viên trường quân sự và tổng tham mưu trưởng đương nhiệm.

Anh cầm bản báo cáo kiểm tra do bác sĩ quân y viết, cực kỳ bình tĩnh nói: "Thầy ơi, đúng vậy, kết quả không hề thay đổi, làm phiền thầy rồi ạ."

Tham mưu trưởng ở đầu bên kia không nhịn được mà thở dài: "Nếu vậy, tôi cho em nghỉ vài ngày, em không cần phải gấp rút trở về đội, cứ ở nhà dưỡng sức chăm sóc bản thân cho tốt, nếu bên trên có hỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Sau khi quay lại ký túc xá thay quân phục, anh bắt taxi đến nơi tổ chức tiệc đầy tháng của con trai anh họ.

Mục Kì Tín có hơi buồn cười, anh cảm thấy mình thật sự rất giống một cái xác chết biết đi trong suốt khoảng thời gian vừa qua, cái xác chỉ biết đi, biết làm theo hướng dẫn chứ không có tâm trí nhìn ngắm tận hưởng cuộc sống.

Anh lẳng lặng nhìn những con đường rộng rãi và bằng phẳng của thành phố Quan Sơn, dù xe cộ qua lại tấp nập, dòng người đông như mắc cửi nhưng trong lòng anh lại lạnh lẽo, quạnh quẽ vô cùng.

Xe vừa dừng trước cửa khách sạn, Mục Kỳ Tín đã thấy anh họ vội vã chạy ra đón mình, anh ấy thân thiết ôm lấy anh, vỗ vài cái vào lưng của anh để chào đón, tới lúc này, Mục Kì Tín mới bừng tỉnh và nhận ra mình đang ở đâu.

Anh họ buông ra, khuôn mặt thể hiện sự vui mừng khôn xiết, anh ấy kéo Mục Kì Tín sang một bên, mắng yêu: "Thằng nhóc này, bạn của chị dâu em đã đến từ sớm rồi."

Mục Kì Tín để mặc anh họ kéo mình đi, khóe miệng cứng đờ chậm rãi nhếch lên: "Đến cháu trai của em cũng không cho em nhìn sao? Em đã chuẩn bị…"

Mò thấy túi rỗng tuếch, tim Mục Kì Tín chững lại một nhịp, trong khoảng thời gian này, đây không phải lần đầu tiên anh quên đồ.

Anh họ không hề để ý đến sự khác thường của anh, kéo anh về phía trước: "Nhìn ngắm đứa nhỏ thì lúc nào chả được, có gì đâu mà phải gấp chứ? Việc cưới xin của em mới quan trọng."

Thấy người anh họ thân thiết dần dần biến thành bậc trưởng bối, Mục Kì Tín mỉm cười bất lực, bất đắc dĩ nhìn về hướng mà anh họ anh đã chỉ sang.

Anh ngay lập tức ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chỗ đó, anh không biết nên phản ứng thế nào khi nhìn thấy đối tượng xem mắt mà anh họ và chị dâu giới thiệu.

"Kì Tín, đây là bạn thân của chị, cô ấy tên Tiêu Ấn Thanh, dạy học ở trường đại học Quan Sơn." Giọng của chị dâu trong trẻo xen lẫn sự vui vẻ thân thiết.

Một ngày trước, anh còn chán nản bức bối vì không hỏi được thông tin liên lạc của cô, một ngày sau cô đã xuất hiện ở trước mặt anh, giống như một phép màu mà trở thành đối tượng xem mắt của anh.

Vậy nên ngay từ đầu, Mục Kì Tín và Tiêu Ấn Thanh đã gần như không thể nào tách rời nhau, họ giống như được duyên phận dẫn đường chỉ lối hướng về phía nhau.