Chương 3.3

Hình đại diện là buổi tối đầy tuyết, màu xanh đen và trắng, có hơi lạnh nhạt đơn điệu nhưng lại cuốn hút một cách lạ kì, giống như cảm giác mà Tiêu Ấn Thanh mang lại cho Mục Kì Tín.

Khi đồ ăn được dọn ra, người phục vụ dừng xe đẩy đồ ăn lại và bật công tắc của bàn xoay.

Mục Kì Tín muốn nói xong lại thôi, tim anh đập như đánh trống, máu dồn lên não dữ dội khiến anh hơi choáng váng, nhưng cảm giác không giống chóng mặt, rốt cuộc đây là cái gì vậy?

Sự tăng vọt của adrenaline, dopamine do tuyến yên tiết ra, có phải là sự kết hợp giữa kɧoáı ©ảʍ và phấn khích? Anh cảm thấy mình muốn nói rất nhiều điều, nhưng đầu óc lại rối bời, không biết phải nói gì.

Đối diện với bàn ăn hình tròn lớn, Mục Tự Bạch liên tục nháy mắt với Mục Kì Tín, ra hiệu cho anh mau nói chuyện với Tiêu Ấn Thanh. Mục Kì Tín nắm chặt tay, đưa lên trước miệng ho nhẹ, hắng giọng, quay đầu về hướng Tiêu Ấn Thanh, giọng nói của anh nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe được: "Tôi đã từng phục vụ ở Kiềm Thành, hiện tại tôi vừa được chuyển đến Quan Sơn, cấp bậc của tôi là thiếu tá, chức vụ của tôi là sĩ quan tham mưu cấp trung đoàn."

Tiêu Ấn Thanh im lặng lắng nghe anh nói, vừa nghe vừa gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nhìn phản ứng lạnh nhạt của cô, Mục Kì Tín đột nhiên bình tĩnh lại, lúc này họ đang ở rất gần, hàng mi của cô hơi rũ xuống, có độ cong nhẹ, còn có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, đem lại cảm giác lạnh lùng, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của cô có thêm vài phần phong nhã.

Mục Kì Tín thở dài: "Các mối quan hệ của tôi đều trong sạch, tôi không có bạn khác giới, trước đây tôi từng quen một bạn gái, nhưng hiện tại tôi và cô ấy không còn liên lạc nữa."

"Pháp Vi từng nói với tôi điều này." Tiêu Ấn Thanh đáp.

Anh sợ Tiêu Ấn Thanh cảm thấy mình không đủ rõ ràng thẳng thắn, muốn bày tỏ hết cho cô nghe, nhưng cô ấy lại đi trước anh một bước. "Sĩ quan tham mưu Mục còn trẻ đã có triển vọng như vậy, các sĩ quan trong quân đội hẳn là rất ưu ái anh. Tôi nghĩ chắc không thiếu người giới thiệu bạn gái cho anh, đúng không?" Tiêu Ấn Thanh hùng hồn nói.

Mục Kì Tín sững sờ một lúc, vừa muốn trả lời thì lại bị Tiêu Ấn Thanh chặn họng, cô nói: "Sĩ quan tham mưu Mục chắc là rất nổi tiếng đối với phái nữ, nhưng anh vẫn ngồi đây xem mắt với tôi, điều này có nghĩa là sĩ quan Mục đang che giấu điều gì đó, khả năng là một chuyện rất khó nói ra, chỉ có thể giữ trong lòng mà chịu đựng."

Mục Kì Tín lần đầu tiên nhận ra rằng logic của những người nghiên cứu luật rất đáng nể, họ có thể nhìn thấu, có thể phân tích mọi chuyện một cách rõ ràng và chi tiết. Ngay cả khi cô nói một cách mơ hồ, anh cũng có thể nghe hiểu những lời cô nói.

Ít nhất hiện tại, theo quan điểm của người ngoài, anh vẫn là người đứng đầu trong doanh trại, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, người xuất sắc như vậy mà không được các sĩ quan lớn bổ nhiệm làm con rể, điều này chắc chắn là có vấn đề.

Mục Kì Tín nghe hiểu tất cả, Tiêu Ấn Thanh rất thông minh, cô có thể tổng hợp những thông tin riêng lẻ này để nhìn ra điểm đáng ngờ ở anh, nhưng những thứ này không đủ để cô đoán ra bệnh tâm thần của anh.

Vì vẻ ngoài của anh, cô có thể còn nghĩ anh là một tay ăn chơi hám lợi, ăn chơi xấu xa đến mức các lãnh đạo đều không muốn dòm ngó

"Tôi không có ý định can thiệp vào đời sống tình cảm của sĩ quan Mục, nhưng tôi nghe anh Mục nói rằng cảm xúc của Pháp Vi sau sinh rất không ổn định, vậy anh có thể hợp tác với tôi để trấn an Pháp Vi, có được không?" Tiêu Ấn Thanh múc một bát súp cho Mục Kì Tín.

Nếu không nghe thấy họ đang nói gì, thì trông có vẻ họ thật sự rất hòa hợp với nhau.

Mục Kì Tín cảm thấy máu nóng trên đỉnh đầu đã bắt đầu nguội lạnh, hơi thở mất dần nhịp, sức mạnh nắm chặt bàn tay dưới bàn cũng mất đi.

Đó là những gì cô nghĩ về anh.

"Có được không?" Tiêu Ấn Thanh hỏi lại.

Tại sao không?

"Được." Mục Kì Tín cố nén cảm giác khốn đốn, khàn khàn nói ra một từ.