Chương 4.1

Tiêu Ấn Thanh có vẻ bề ngoài gọn gàng thanh lịch, cô không phải kiểu lầm lì luôn thích ở một mình, nhưng cũng không phải kiểu hòa đồng dễ làm quen, cô hoàn hảo đúng mực đến mức như thể cô đang kìm nén bản thân, ép bản thân dùng một chiếc mặt nạ để đối mặt với cuộc sống.

Mục Kì Tín nhìn thấy Tiêu Ấn Thanh uống nửa ly rượu trắng, hình như tửu lượng của cô không tốt lắm, mới uống gần một ly mà khuôn mặt và làn da trắng trẻo đã phủ một tầng hồng phấn, tần suất chớp mắt của cô cũng tăng lên.

Lý do cô uống rượu có lẽ vì quá vui.

Vợ chồng Uyển Pháp Vi lần lượt nâng ly cảm ơn người thân và bạn bè đã đến dự tiệc đầy tháng của con mình.

Khi đến bàn của Tiêu Ấn Thanh, Uyển Pháp Vi liền đưa đứa bé ôm trong lòng mình sang cho Mục Tư Bạch, sau đó vui sướиɠ mà ôm lấy Tiêu Ấn Thanh, hai người phụ nữ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm từ khi quen biết tới giờ, họ kể về những kỷ niệm đặc biệt sâu sắc thể hiện tình chị em sâu đậm của mình.

Mục Kì Tín nghe nói Uyển Pháp Vi đã trải qua rất nhiều biến đổi tâm lý trong suốt quá trình mang thai, mà đến tận bây giờ, khi tận mắt chứng kiến, anh vẫn không tin rằng người chị dâu hiền lành tốt bụng luôn tươi cười vui vẻ trong ấn tượng của anh lại là người đa sầu đa cảm giàu cảm xúc như vậy.

Tuy nhiên, chắc hẳn Tiêu Ấn Thanh phải rất cảm động nhỉ? Nếu không, làm sao Mục Kì Tín có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô được.

Tiêu Ấn Thanh thuận tay rót thêm nửa ly rượu trắng nhỏ, cụng vào ly sữa trong tay Uyển Pháp Vi rồi ngửa đầu uống sạch, động tác nhanh nhẹn đến mức Uyển Pháp Vi không kịp ngăn cô lại. Hành động mặc dù hơi bất ngờ khiến người khác không biết làm sao cho đặng nhưng đây mới chính là tính cách thật của Tiêu Ấn Thanh, Uyển Pháp Vi đã thấy nhiều rồi nên không ngạc nhiên lắm.

Tiêu Ấn Thanh nghiêm nghị đứng dậy và ôm lấy Uyển Pháp Vi. Cô cao hơn Uyển Pháp Vi nên có thể dễ dàng cúi đầu xuống tựa lên vai cô ấy. Cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, giọng nói bất giác trở nên mềm mỏng: "Pháp Vi, cậu luôn có thể tin tưởng ở tớ."

Sau khi ngồi xuống lại, Tiêu Ấn Thanh nhìn Uyển Pháp Vi đã đi sang bàn khác, cô đột nhiên nói với Mục Kì Tín:" Tôi chỉ có một người bạn là Pháp Vi."

Mục Kì Tín hơi ngạc nhiên bởi lời nói có phần đột ngột của cô, anh yên lặng suy nghĩ đến câu nói của cô, nhưng anh không mấy tin lời cô vừa nói.

Đùa cái gì vậy? Cô là tiến sĩ luật, hiện tại đã được phong làm phó giáo sư giảng dạy ở các trường cao đẳng và đại học, một con người tài giỏi như vậy, không cần nói cũng biết chắc chắn sẽ được mọi người vây quanh tung hô. Một người như vậy, làm sao lại không có bạn bè được chứ?

Tiêu Ấn Thanh quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm về phía Mục Kì Tín, điều đầu tiên cô thấy trong mắt anh là sự ngạc nhiên không tin nổi, cô chống tay lên cằm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Anh không tin à?"

Chẳng lẽ cô đã say rồi sao? Bình thường cô không phải kiểu sẽ chủ động quan tâm bắt chuyện với người khác như vậy.