Chương 11. Nhà họ Vinh xui xẻo

Một buổi chiều, hạ nhân trong phủ đang tất bật gom những tai nấm hoàng kim được phơi khô cho vào túi đựng. Đây là lần thu hoạch đầu tiên số nấm Tống Tử An trồng trên núi hôm trước, mặc dù không quá bội thu, nhưng sản lượng cũng không quá tệ. Tống Tử An nhìn ba túi vải lớn đặt trên bàn, đang nhẩm tính:

- Số nấm này nếu như bán với giá cả vừa phải nhất có thể sẽ thu vào hơn 2000 lượng bạc, đúng là bắt chúng ta chịu một chút ủy khuất rồi.

Cho gia đinh mang số nấm kia ra xe ngựa, chuẩn bị cho xa phu giao đến tiệm dược liệu trong nội thành, Tống Tử An khoát chiếc áo choàng màu thiên thanh cũng đi theo xe chuẩn bị xuất phát. Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, là bóng dáng quen thuộc của Vương Diệu.

- Ngươi định đi đâu sao?

- Ta mang dược liệu đến giao cho người trong thành, sẵn tiện mua một ít thứ dùng trong phủ.

Vương Diệu nhíu mày, lúc vừa xong việc hắn liền chạy đến đây, cả một tách trà cũng chưa có uống qua, bây giờ y vậy mà lại muốn đi ngược vào nội thành, vậy hắn phải làm sao?

Thấy Vương Diệu đứng bất động ở đó, Tống Tử An cũng khó xử, nếu bây giờ còn không đi sẽ không kịp trở về viện trước khi trời tối, nhưng y cũng không thể nào mở miệng đuổi đại lý tự khanh người ta a~.

- Ta đi cùng ngươi trở lại trong thành, dù gì ăn cơm chỗ ngươi nhiều như vậy, hôm nay đến lượt ta làm chủ nhà.

Nói xong Vương Diệu dứt khoát quăng roi ngựa cho hộ vệ canh cổng, bản thân thân thủ nhảy lên xe, hướng mắt nhìn đến Tống Tử An, thúc giục:

- Không phải đang gấp sao? thất thần cái gì?

- A,,,tới liền đây.

Tống Tử An hô lên một tiếng sau đó cũng leo lên xe ngựa, thùng xe rất rộng rãi, tuy nhiên hai người ngồi đối diện nhau cũng không tránh khỏi ngột ngạt. Bọn họ câu được câu mất nói chuyện, không lâu sau đó cũng đến Cẩm thành.

Xe dừng trước một tiệm dược liệu lớn, nơi này là chỗ chuyên cung cấp dược liệu cho hoàng cung và quân đội, Tống TỬ An dùng quan hệ mấy năm làm ăn mới gây dựng được quan hệ với lão bản nơi này, làm chỗ cung cấp vài vị thuốc quý.

Vương Diệu vén màn mỏng nhìn đến bảng hiệu, "Dược Kỷ" liền thấy buồn cười, nơi này không phải chỗ của Vương gia gia hắn sao? tên ngốc kia chạy tới chạy lui tìm người mua thuốc, lại cũng không ngờ lão bản chân chính đang cùng hắn ngồi trên chiếc xe ngựa này.

- Thôi, ta không vào thì hơn...

Tống Tử An cũng không có ép hắn, để người kia ở lại trên xe ngựa, tự mình đi xuống cùng vài gia đinh mang đồ vào trong. Vương Diệu ra dấu gọi một tiểu đồng trong quán đi đến, dặn dò mấy câu, người kia vội vã đi vào trong làm việc.

Tống Tử An trong này ngồi trên bàn trà nhỏ, điềm tĩnh uống trà đợi người mang bạc đến thanh toán. Chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc vang lên.

- Ây doo,,,đây không phải chủ mẫu của chúng ta hay sao?

Tống Tử An đưa mắt nhìn qua, là nhị di nương Liễu thị của Vinh Mục Đường. Y vẻ mặt không giấu được sự ngoài ý muốn, trong đầu nghĩ thầm. Người Vinh phủ là khất cái hay sao? đi đâu cũng có thể gặp mặt,

- Ngươi nói sai rồi, vui lòng gọi ta Tống Tử An, chủ mẫu nhà họ Vinh ta không quen biết.

Liễu Trầm Ngư không có thấy bộ dáng khốn khổ của Tống Tử An như mong đợi, lại thấy vẻ mặt y thậm chí còn tốt hơn mấy lần gặp thỉnh an ở Vinh phủ, tên nam nhân này hết lần này đến lần khác tốt số, sự ra đi của y khiến Vinh phủ tranh giành vị trí chủ mẫu đến đầu rơi máu chảy, sinh kế ngày càng khó khăn hơn, vậy mà kẻ gây ra chuyện lại có thể nhàn nhã ngồi đây uống trà.

Đúng lúc này, tiểu nhị mang đến một hộp gỗ màu son, Tống Tử An mở bên trong ra kiểm tra, một xấp ngân hiếu ước chừng hơn 5 ngàn lượng bạc!

Liễu thị tròn mắt nhìn,

Tống Tử An cũng ngạc nhiên, y hỏi:

- Có phải tính nhầm hay không? số này cũng quá nhiều rồi.

Tiểu nhị gãi gãi đầu cười:

- Tống công tử, hiện giờ trong quân đang cần số dược này điều chế thuốc trị thương, nên giá đặc biệt cao, còn hơn 500 lượng bạc trắng, lão bản đã cho người chuyển ra xe ngựa rồi.

Người quen làm ăn định giá như y, làm sao không phát hiện ra bên trong không hợp lý chứ, y cầm xấp ngân phiếu cũng không lại tiếp tục vặn hỏi tiểu nhị nữa.

- Xem ra, một nam nhân như ngươi khi ra ngoài nhanh như vậy liền tìm được quý nhân ủng hộ, thảo nào hết lần này lần khác quyết tâm muốn rời khỏi nhà họ Vinh ta.

Lại giọng nói âm dương quái khí của Mục Thị, chịu đựng 3 năm, y nghe tiếng gió cũng có thể nhận ra bà ta.

Lại tới nữa,, hôm nay ra khỏi nhà không có coi ngày a~

Tống Tử An như bỏ qua ý trong lời nói của bà ta, một đám bà bà thϊếp thất kéo nhau đến tiệm dược liệu, còn không muốn tích đức để bình an, gặp người gây sự, khiến người ta vô cùng chán ghét. Y chỉ mỉm cười vái chào Mục thị một cái, nói:

- Lâu ngày không có gặp qua lão phu nhân, sao tóc người lại bạc nhiều như vậy? còn nữa,,quanh mắt cũng trổ lắm đồi mồi,,,ngày trước ta mỗi ngày mang đến nhân sâm, tổ yến cho người điều dưỡng, người nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt mới phải.

Lời nói như mấy con dao đâm dầm vào lòng lão phu nhân, có nữ nhân nào chấp nhận được việc bản thân già đi? nhưng cũng hết cách a~ hiện nay chi tiêu trong phủ, chỗ nào có thể dùng những thứ đắt đỏ đó. Ngày đêm lo lắng tiền nong, lại không được bồi bổ như trước, chính bà cũng thấy thân thể đang xuống dốc kia mà.

- Ngươi...ăn nói thật quá phận...

- ây,,lão phu nhân chớ nói lời này,,,hiện nay chúng ta không có quan hệ gì với nhau,một câu quá phận này ta gánh không nổi,

Y nhanh mắt nhìn đến gói thuốc trên tay nha hoàn phía sau, trên nhãn đều là thuốc tẩm bổ các loại, tiếp tục lắc đầu:

- Ta nghĩ các người đừng có tiếp tục cố gắng nữa, trực tiếp như lúc trước dùng lộc nhung, huyết yến thì miễn may còn có công dụng. Cáo từ!

Tống Tử An nói xong nhìn Mục Thị trừng mắt thở dốc, vui vẻ rời đi.

- ha Ha,,,cái hố sa sút tiền bạc này mới chỉ là hố đầu tiên bọn họ phải nhảy vào thôi, cứ chờ đó, tất cả sẽ vô thanh vô thức đi theo kế hoạch của y. Một đám vô tình vô nghĩa, chờ đó mà nhận hết xui xẻo cho ta.