Chương 11: Tình huynh đệ

Hứa Ngạn Khanh bị tiếng đàn bi thương làm bừng tỉnh giấc, thân thể anh như còn đang đắm chìm trong cơn mơ, lười không muốn nhúc nhích. Mặt trời lên đến giờ ngọ rồi mà trong phòng còn mờ mờ như đã lặn sau núi, anh nghiêng đầu tìm kiếm nguyên nhân xáo trộn thời gian. Ngó nghiêng một lúc mới tìm ra chủ mưu là cây ngô đồng lâu năm đứng chắn cả cửa sổ. Lá cây nhìn như bàn tay, ánh sáng xuyên qua nó như xuyên qua kẽ tay mà chiếu lền sàn gỗ. Một cơn gió thổi qua, những vệt sáng như lông ngựa vằn đong đưa lúc lắc.

Hắn nghe được bà Triệu nói: "Cậu cả kéo đàn nhỏ nhỏ tí! Cậu hai vẫn đang còn ngủ ạ!" Tiếng nói từ bền ngoài truyền vàn phòng qua khe hở trên ván cửa.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Hứa Ngạn Khanh thở dài, ngồi dậy lê chân xuống giường, ra khỏi phòng trực tiếp đi sang gian phòng kế bên, anh cả Ngạn Chiêu đang ngồi tựa trên ghế mây, trên đầu gối đang để một đĩa bánh đậu nhiều màu cùng thảm mỏng thêu hoa, đàn cầm được đặt dựa vách tường. Hắn nghe tiếng chân phía sau quay đầu nhìn qua.

Thân hình và khuôn mặt của Hứa Ngạn Khanh cực kỳ giống bố, cao lớn thanh tao, mày rậm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt nho nhã có nét anh khí. Trong khi Ngạn Chiêu lại giống mẹ Hứa, mi dài mắt sáng, mũi củ tỏi miệng trăng khuyết, mười phần thanh tú. Chân hắn không còn cách nào đi lại nên rất ít ra khỏi phòng, hiếm thấy được ánh mặt trời thành ra da mặt tái tái trắng xanh, màu mắt cũng có chút màu nâu xám nhàn nhạt.

"Đánh thức em?" Ngạn Chiêu khép lại quyển sách trên tay, cất tiếng ôn hòa hỏi.

"Đã tỉnh nửa canh giờ trước rồi, chỉ là lười dậy thôi." Hứa Ngạn Khanh chắp tay đứng ở trước cửa sổ, ngó qua màn sa màu trắng xanh. Những kẻ ở kinh thành có tiền đều sống ở lầu nhỏ trên cao, cửa sổ bốn viền nạm hạt pha lê xanh ngay ngắn, dùng vải bố mỏng màu đen để lau chùi. Cho dù vứt tại nơi bẩn thỉu đầy tro bụi thì chỉ cần dùng khăn lau một lần là lại sạch sẽ sáng trong.

Anh từng nghĩ tới việc sẽ lắp pha lê tại nhà cũ, nhưng sau lại thôi, thôn trang để cất rượu rồi nên cũng không màu mè, chẳng ra cái gì cả.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, là chị dâu hắn, Phùng thị đưa nước trà tới. Chị ấy là người phụ nữ yên tĩnh ít nói, cho dù chồng mình vô cớ nằm liệt cũng không bị kích động cảm xúc quá nhiều, vẫn như cũ tận tâm chăm sóc. Chỉ là hôm nay hốc mắt chị ấy hơi đỏ lên, rót trà xong liền đi từng bước nhỏ, không tiếng động mà lui ra.

Ngạn Chiêu không đợi em trai đặt câu hỏi, bình tĩnh mở miệng giải đáp: "Mẫu thân muốn thay anh nạp vợ lẽ sinh con nối dõi kéo dài hương khói, nghe nói là chọn con gái của một gia đình xuống dốc phía Tạ gia, tên gọi là Tạ Phương, mười tám tuổi, vẫn là một cô gái mới lớn, anh không đồng ý."

Hứa Ngạn Khanh hồi tưởng lại tình hình hôm gặp Tạ Phương, lại không có ấn tượng gì, việc nạp vợ lẽ là chuyện đại ca tự mình lựa chon, anh chỉ quan tâm đến đôi chân của anh ấy thôi.

Ngạn Chiêu ba năm trước tự nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó thật sự không đứng lên được, hai đùi tê cứng như gỗ, không đủ sức đi được một hai bước luôn. Gia đình đã tìm đến nhiều thầy thuốc để thăm khám nhưng đến giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Mọi người ban đầu còn đầy hy vọng, cho tới giờ thì cũng dần chấp nhận sự thực, không còn ai quan tâm chuyện này có bao nhiêu kỳ quặc ngoại trừ Hứa Ngạn Khanh. Mấy năm nay anh vừa làm kinh doanh mua bán vừa âm thầm điều tra.

Nếu không có kẻ thù bên ngoài bày mưu, anh đem ánh mắt xoay về hướng tòa nhà này mà suy nghĩ.

"Bác sĩ Bạch nói chân anh là bị tổn thương dây thần kinh, ra nước ngoài có khả năng chữa khỏi." Hứa Ngạn Khanh nhìn cánh cửa bên ngoài một cái, đè thấp giọng: "Thượng Hải có tàu thủy đi qua Anh quốc, sang năm mùa xuân khai trương, lúc đó đưa anh đi."

"Cái đó là người ngoại quốc nói?" Ngạn Chiêu không bày tỏ ý kiến, chỉ cười cười rồi nói tiếp: "Còn có chuyện nạp vợ lẽ cho em, mẫu thân sai người ở phòng khách dựng sân đài, mời gánh hát Tứ Hỉ đi ngang qua kinh thành vào phủ hát tuồng. Đã phát thiệp mời, nghe nói tối hôm nay đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vị phu nhân đều tranh đoạt muốn mang các tiểu thư tới để gặp ..."

Lời nói phía sau khó mà dấu được chút tâm tư phức tạp: "Em đúng là may mắn!"