Chương 21.1: Bất ngờ

Ngay cả bản thân Cố Phán cũng không thể nhìn nổi tạo hình này, huống chi là mong đợi Đường tiên sinh sẽ thích thú, điều duy nhất mà cô hy vọng bây giờ chính là cuộc bình chọn này sẽ nhanh chóng được trao giải để cô có thể chuồn ra khỏi đây.

Sau khi mặc đồ cho người mẫu, Cố Phán nhìn hắn bước ra khỏi phòng, quả nhiên lập cô lập tức nghe thấy tiếng cười ầm vang ở đại sảnh truyền đến, Cố Phán chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, cô chỉ ước có thể trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, không bao giờ muốn bước vào cánh cửa này nữa.

Cố Phán bước từng bước chân nặng nề quay về đại sảnh, may mắn là không có ai chú ý đến cô cả, bởi vì mọi người đều đang chờ kết quả nên Cố Phán giả vờ như không có chuyện gì, hòa mình vào đám đông.

Kết quả không còn là điều Cố Phán quan tâm nữa, cô chỉ muốn biết khi nào bản thân có thể cầm phần thưởng ra về và rời khỏi đây.

“Cố Phán, người mẫu mặc chiếc áo hồng neon kia của cô đúng là đẹp mắt.” Không biết Vương Đan Đan đã đi đến bên cạnh Cố Phán từ lúc nào, giọng nói sắc bén của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong đại sảnh nhìn về phía này.

Hầu hết các nhà thiết kế có mặt ở đây đều bị ấn tượng bởi thiết kế rõ ràng không phù hợp với phong cách của đa số người, nên ánh mắt họ nhìn về phía Cố Phán trên cơ bản là không mấy thiện cảm.

Vô số ánh mắt như đang xem hề khiến Cố Phán cảm thấy lưng như bị kim chích, cả người nổi đầy da gà.

Ngay khi Cố Phán định từ bỏ phần thưởng rồi trực tiếp rời đi, một người đàn ông mặc đồ vest đi từ lầu hai xuống, đứng ngay giữa cầu thang nói lớn.

“Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ thay mặt Đường tiên sinh công bố nhà thiết kế giỏi nhất trong lòng Đường tiên sinh ở lần bầu chọn này.”

Khoảnh khắc đó, tất cả những ánh mắt vốn đang nhìn Cố Phán chằm chằm đột nhiên thu hồi, mọi người có mặt ở đây đều nghiêm túc nhìn người đàn ông mặc vest đen, chờ đợi kết quả.

Ngay cả Vương Đan Đan ở bên cạnh cũng không thèm kiếm chuyện với Cố Phán nữa, cô ta chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest vô cảm trên cầu thang.

Thật ra đa số người có mặt ở đây đều biết, cái người xuất sắc kia không quá liên quan đến bản thân mình, ngay cả Vương Đan Đan cũng tự biết thân biết phận, cô ta biết rõ thực lực của mình không bằng các tiền bối có mặt ở đây, thua trong tay bọn họ cũng coi như tâm phục khẩu phục, nhưng con người sẽ luôn xuất hiện tâm lý may mắn khi đứng trước những cơ hội to lớn.

Cố Phán nghe được tiếng nói của người đàn ông mặc vest thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lặng lẽ kiểm tra quần áo và túi xách của mình xem đã chỉnh tề hay chưa, chuẩn bị đầy đủ để ra ngoài bắt taxi, không bao giờ quay lại đây nữa.

Người đàn ông mặc vest quét mắt nhìn khắp đại sảnh một lượt, giống hệt ánh đèn trên sân khấu chiếu lên khán đài trong một lễ trao giải, trái tim của tất cả các nhà thiết kế có mặt ở hiện trường cũng rung lên trong vô thức.

Cuối cùng, ánh mắt của người đàn ông mặc vest rơi vào người người phụ nữ chỉ mải cúi đầu chỉnh sửa quần áo.

“Cố Phán tiểu thư.”

Đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Cố Phán bối rối ngẩng đầu lên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là – liệu có ai trùng tên với mình à?

Vương Đan Đan không thể tin nổi nhìn theo ánh mắt người đàn ông mặc vest đen nhìn về phía người phụ nữ nhỏ xinh bên cạnh, hai mắt trợn trừng, môi đỏ hơi hé, ngón tay chỉ vào mặt Cố Phán, không nhịn được xác nhận lại với người đàn ông mặc vest đen, “Tiên sinh, ngài xác định ngài không nói nhầm chứ?”

Sao có thể như vậy chứ, Vương Đan Đan biết rõ anh Lý gửi cô ta đến đây để học hỏi kinh nghiệm của những người đi trước bởi vì anh ấy biết lần này toàn bộ giới thời trang sẽ rúng động, kết quả cô ta không ngờ bọn họ lại tuyển chọn như thế này.