Chương 5

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Thành Huân vùi đầu vào cổ ta, thở dài: “Đêm xuân ngắn ngủi. Nếu trẫm có ngày sau, nhất định sẽ cho nàng danh phận!”

Ta nhấp môi, hạnh phúc đến rơi lệ, đầu tựa vào l*иg ngực kiên cố của hắn, một câu cũng nói không nên lời.

Nhưng sự bình tĩnh này không duy trì được bao lâu, bởi vì Trương Thắng thế nhưng lên triều dâng tấu muốn lập ta làm hoàng hậu!

Những lời vớ vẩn vô cùng này tựa như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, khiến chúng ta không kịp trở tay.

Đây là phủng sát! Hắn muốn đẩy chúng ta vào đường cùng!

Ta xuất thân tiện tịch, nếu Hạ Thành Huân cưới ta làm hoàng hậu chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Cứ như vậy, quần thần và bá tánh sẽ mất đi sự kính sợ với đế vương, mà thiên tử một khi đã mất đi quân tâm cùng dân tâm, họ Trương kia muốn mưu phản chính là dễ như trở bàn tay!

Hạ Thành Huân biết tâm tư hiểm ác của Trương Thắng, nhưng văn võ cả triều đều giận mà không dám nói gì, trong lúc nhất thời hắn cũng luống cuống tay chân.

Chờ đến tối, tư đồ đại nhân Vương Khang bí mật vào điện, trùng hợp lúc ta đang bưng canh bồ câu đến cho Hạ Thành Huân. Thấy có ngoại thần ở, ta tránh sau màn che không hiện thân.

“Bệ hạ! Hành động này của Trương Thắng chính là muốn Đại Khải diệt vong!”

Vương Khang là tâm phúc của mấy đời tiên đế, sau khi Hạ Thành Huân đăng cơ cũng không thiếu nâng đỡ. Lúc này, Hạ Thành Huân mới hỏi xem kế sách của hắn: “Thế lực của Trương Thắng quá lớn, quần thần trong triều đều lo sợ bị liên lụy nên không dám nói gì, trẫm nên làm thế nào cho phải?”

Vương Khang vuốt râu thở dài: “Bệ hạ, hãy làm Vân thị tận trung với ngài!”

Lời này tuy không nói thẳng ra nhưng ta và Hạ Thành Huân đều nghe hiểu. Hắn đột nhiên biến sắc, trách mắng: “Uyển Nhi bầu bạn trẫm nhiều năm, sao trẫm có thể vì chuyện như vậy mà ép nàng vào chỗ c.h.ế.t?!”

“Bệ hạ! Dưới vương tọa của đế vương sao có thể không có máu chảy đầu rơi? Ngày sau cho dù có muốn thần hy sinh vì nghĩa, cũng xin bệ hạ chớ có chần chừ!”

Lời này khí phách vô cùng, Hạ Thành Huân nhất thời không thể phản bác. Thấy vậy, Vương Khang lập tức quỳ xuống dập đầu: “Bệ hạ! Cơ nghiệp của tổ tông không thể chặt đứt trong tay quân thần chúng ta!”

Những lời này làm ta kinh hoảng. Ta run rẩy âm thầm trở về phòng.

Chỉ cần ta c.h.ế.t, gian kế của Trương Thắng sẽ ngay lập tức sụp đổ!

Trên đường trở về, những lời này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu ta. Hạ Thành Huân cứu ta ra khỏi hố lửa, hiện giờ ta vì hắn mà c.h.ế.t cũng là lẽ đương nhiên.

Ta biết sinh hoạt trong cung ăn bữa hôm lo bữa mai, đã sớm chuẩn bị sẵn ba thước lụa trắng, cũng không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Ta không hề chần chừ đem lụa trắng treo lên xà nhà, nhưng khoảnh khắc ta để cằm lên lụa trắng, trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác không cam lòng.

Nếu ta cứ c.h.ế.t đi như vậy, vậy còn làm hoa sen giữa bùn cái nỗi gì? Chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân giữa bùn lầy!

Tay ta nắm lấy lụa trắng, toàn thân run rẩy không ngừng. Không phải ta sợ hãi t.ử v.o.n.g, ta chỉ không cam lòng c.h.ế.t đi theo cách này.

Những lời mẫu thân từng nói với ta thời thơ ấu, những ngày tháng khổ đọc ở vương phu, những ký ức tốt đẹp với Hạ Thành Huân……

Tất cả những thứ này lần lượt hiện lên trong đầu ta. Chẳng lẽ chấp niệm trở thành hoa sen giữa bùn suốt mười mấy năm qua của ta phải hoá thành tro bụi ngay lúc này sao?

Ta buông ra lụa trắng trong tay, nắm chặt nắm tay. Hoa sen có thể phá tan bùn lầy mà sinh sôi nảy nở, vì sao ta không thể?

“Uyển Nhi!”

Đúng lúc này, Hạ Thành Huân vừa bước vào đã thấy ta có ý muốn tự s.á.t, ngay lập tức lao tới ôm ta từ trên ghế xuống, lo lắng hãi hùng nắm lấy tay ta đặt lên ngực hắn.

“Nàng đ.i.ê.n rồi! Trẫm không cho phép nàng c.h.ế.t!”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ phút này đan xen sự phẫn nộ và nghẹn khuất, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng, nhưng chính dáng vẻ này của hắn lại là dáng vẻ đẹp nhất trong mắt ta.

“Bệ hạ, Uyển Nhi sẽ không tự s.á.t, sẽ không đắm mình truỵ lạc. Ta muốn thoát ra khỏi vũng lầy, trở thành hoa sen giữa bùn!”

Ta dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hắn lại lần nữa nắm lấy tay ta, trịnh trọng hứa hẹn: “Được! Trẫm sẽ cùng nàng thoát ra khỏi vũng lầy!”