Chương 56

Hoàng tỷ thành thê ký chương 56 edit: Triệu hồi thần long

Edit: Quần bay theo gió

Ung Hoa cung dù chưa giới nghiêm, nhưng nhìn cảnh lụn bại này, nào còn xứng với hai chữ Ung Hoa?

Những người trong cung, sau khi hoàng hậu bị nhốt, sẽ không hầu hạ chủ tử cẩn thận trước, cho nên Tiêu Diên tiến thẳng vào trong Ung Hoa mà không cần thông bảo, bởi căn bản không có nô tài thủ vệ. Nàng khẽ thở dài, hôm nay đến đây vì Phó Uyển, mà bởi có một số lời không thể không nói, mới tiến vào trong điện, đã nghe thấy tiếng Phó Uyển tức giận đập vỡ đồ đạc, trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của những món đồ sứ quý báu, tiểu cung nữ ở cạnh đó muốn cản cũng không cản được.

Tâm trí Phó Uyển lúc này đều bị Tiêu Diên che mắt, trước kia ngày đại hôn A Diễn sắc phong Vũ tài tử kia đã khiến nàng ta tức giận, huống chi hiện tại là phế hậu. Nàng quăng quật một lát, trong điện đã không còn đồ vật gì cho nàng ta trút giận, cả người suy sụp đứng đó, rồi dần nương theo tường chậm rãi trượt xuống, cuộn tròn cơ thể lại, chợt nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, hai mắt hàm chứa lệ quang phản chiếu hình ảnh một người.

"Ngươi... Ngươi là biểu tỷ... Đúng không?"

Cúi người giúp Phó Uyển lau đi nước mắt, Tiêu Diên tuy biểu tình không chút thay đổi, nhưng bàn tay lại tiết lộ tâm tình của nàng, nàng không phải người lương thiện gì, cũng không tàn nhẫn đến thế. Phó Uyển bị nhốt trong cung, sớm không thể làm gì, huống chi nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phương hại Phó Uyển.

Một tay bắt lấy tay nàng, Phó Uyển trừng lớn mắt: "Ngươi là biểu tỷ, ta sẽ không nhìn lầm,,, Mặc kệ hôm qua người ta nhìn thấy là ai thì ta biết ngươi chính là biểu tỷ!"

Chậm rãi rút tay ra, nàng gật đầu, không hề ngần ngại mà thừa nhận.

"Vì cái gì? Các ngươi là... thân tỷ đệ.... Biểu tỷ ngươi sẽ không biết đây là loại chuyện gì chứ?"

"Có thể vì cái chứ, là ta thích chàng mà thôi." Con ngươi trong suốt rõ ràng nhìn chằm chằm nàng ta, thản nhiên mở miệng.

Đem khăn tay nhét vào tay nàng ta, không ngờ Phó Uyển lại giống như chán ghét ném khăn tay kia đi, bật cười thành tiếng, cười đến mức nước mắt chảy xuống, cứ như nàng ta nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy: "Ngày đó ở yến hội, từ tay ta làm sao rơi ra lá thư đó, biểu tỷ có từng nghĩ tới không?" Nàng ta chỉ thẳng vào mũi Tiêu Diên, châm chọc nở nụ cười, "Đúng vậy, bệ hạ là muốn dồn ta vào chỗ chết, là muốn ta nhanh chóng đuổi xuống khỏi vị trí đó, để cho các ngươi ân ái triền miên!"

Cái gì mà cấu kết với phiên vương, cái gì mà chuyện bịa đặt, chẳng qua chỉ muốn lấy làm lí do cho nàng ta nhanh chóng đi tới chỗ chết thôi.

Căm giận nhìn Tiêu Diên chằm chằm, giờ phút này, nàng còn hận biểu tỷ tốt của mình còn hơn bệ hạ. Tâm tư bệ hạ đối với biểu tỷ, nàng sao lại không biết, lúc trước sao còn khuyên nàng ta ngồi lên hậu vị?

"A Uyển, muội nếu không có tâm hại người, làm sao đi đến nước này?"

Tiêu Diên ngồi xổm, nhìn đống lộn xộn xung quanh, giọng nói dịu dàng, bao hàm cả bất đắc dĩ. Khi A Diễn muốn phong nàng làm quý tần nàng đã cự tuyệt, phần vì không muốn A Uyển rơi vào tình cảnh xấu hổ, cũng không để ý đến cái vị trí kia.

" Nhưng mà... Khi đó ta căn bản không biết người trong cung đó chính là biểu tỷ... Ta thực không có suy nghĩ theo hướng đó, cũng không thực sự muốn hại người, chỉ muốn trừ bỏ nữ nhân ở hành cung kia, miễn cho uy hϊếp tới ta..."

Tiêu Diên nheo mắt lại, một tia cười lạnh trào ra, nắm lấy cằm nàng ta, ép nàng ta ngẩng đầu lên"

A Uyển, muội không biết nói dối, ta nếu đã tới đây, tức muội sẽ không có gì đáng ngại, muội lại đi giở trò trước mặt ta là có ý gì? Nếu muội không có tâm tư kia, vậy thì khi ở yến hội sẽ không quả quyết cắn mãi không buông chuyện của ta và A Diễn, muôi đã sớm biết, đúng không?" Buông nàng ta ra, chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy nàng ta mang sắc mặt khó tin, thản nhiên nói: "Lại nói, còn phải cảm ta muội, nếu không nhờ lời kia của muội, ta sợ là đến giờ vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc."

Phó Uyển thất thần, mở to mắt, hơn nửa ngày mới giật giật môi: "Biểu tỷ phải... gϊếŧ ta?"

Lắc đầu, dù A Diễn có ý đinh này, nhưng dựa vào thế lực của An quốc công trên triều, nhiều ít cũng phải cấp cho chút mặt mũi, gϊếŧ nàng ta, không đến mức đó, cũng không thất sự cần thiết, chỉ quay dầu nói nàng nên ngoan ngoãn mà ở chỗ này, rồi trở về cung. Tiểu Dung Hoa bây giờ bắt đầu nhận mặt người, Tiêu Diên cũng không muốn rời bé quá lâu, dù có nhũ mẫu, nhưng cũng sẽ có thời điểm không chu toàn.

Đợi đến khi trở về Lâm Hoa cung, Tiêu Diễn đã trở lại, nhìn lại, nàng cũng rời đi khá lâu. Nàng vừa định tươi cười bước tới, lại gặp phải ánh mắt ai oán của hắn nên biến thành không biết làm sao.

"Làm sao vậy?" Lại có ai không nể mặt hoàng đế bệ hạ hắn sao?

"Hoàng tỷ lại đi đâu vậy?"

Lười để ý đến hắn, nghĩ thầm, hôm qua hắn làm trò trước mặt nhũ mẫu, không khỏi oán giận hơn chút, xoay người đi đến bên nôi ôm lấy tiểu Dung Hoa, nàng mới vừa đi vài bước, lại bị hắn ôm chặt thắt lưng, nhấc lên cao. Ngay sau đó, nàng đã bị hắn tung lên cao, sau đó tiếp được, rồi lại tung lên cao, hắn chơi đến là hăng say, nhưng sắc mặt nàng đều biến thành màu đen, A Diễn này hiện tại đã là phụ hoàng rồi, mà còn chơi cái trò này?

Hai chân khua khoắng, để hắn mau chóng thả mình xuống dưới: "A Diễn đừng đùa."

Hắn vẫn tiếp tục tung lên, rồi lại tiếp được, nàng gắt gao rúc trong l*иg ngực hắn: "Hửm? Còn không nói?"

Nàng tức giận đánh vào l*иg ngực hắn: "Chàng là to nhất, cả hoàng cung là của chàng, có chuyện gì mà chàng không biết sao?"

Tiêu Diễn lúc này hứng trí khi được khen ngược, ta vẻ trầm tư một lát, minh bạch gật đầu: "Hiểu rồi, thì ra hoàng tỷ cố ý không nói, muốn để A Diễn phải động tay động chân với nàng đúng không? A Diễn cũng biết, đêm qua hoàng tỷ nhịn cũng thật vất vả, cho nên chúng ta hiện tại lập tức trở về đi!" Xoay người một cái, nhẹ nhàng vác nàng trên vai, làm bộ muốn đưa nàng đến bên giường lớn.

Một, hai, ba.

Hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, chỉ còn vài bước nữa là đến bên giường, hoàng tỷ sao lại tước vũ khí đầu hàng nhanh vậy?

"Chịu nói?"

"Ừ."

"Vậy hoàng tỷ đã đi đâu?"

Bốp, hắn vỗ mạnh vào mông nàng, ánh mắt giảo hoạt biến đổi, hắn rất thích nơi này, mềm mại, hận không thể cắn một phát.

"Ta đi gặp A Uyển." Thở dài, hiện tại chỉ có thể thừa nhận, "A Diễn, không nên làm khó nàng."

Hắn bất mãn nhíu mày, rồi sau đó thả nàng xuống dưới, nhưng bàn tay vẫn kìm chặt thắt lưng của nàng, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu không lường được. Muốn gϊếŧ Phó Uyển là chuyện không không thể, sự tồn tại của Phó Uyển quả là vấn đề khó giải quyết, hôm qua chẳng qua chỉ nói miệng, hôm nay hắn ở trên triều vừa nhắc tới, chiếu thư còn chưa kịp hạ, mấy đại thần giống như đã thống nhất trước ra mặt can ngăn!

Hắn chợt buông lỏng tay, đôi mắt ôn hòa hơn vài phần, giống như mấy con thú nhỏ vô hại, rầu rĩ nói: "A Diễn muốn phế nàng ta, A Diễn muốn để mang cho hoàng tỷ những thứ tốt nhất." Nũng nịu áp tới, trong lòng không ngừng nảy ra suy nghĩ, lúc này hoàng tỷ đáng lẽ ra nên cảm động, sau đó hắn sẽ thuận lý thành chương đưa hoàng tỷ lên giường, tiếp tục làm chuyện sớm nên làm.

"A Diễn..." Nàng khẽ cười, vuốt ve khuôn mặt hắn.

Lúc này vốn lên là nhu tình nảy nở, ái tình triền miên, không ngờ Dung Hoa vốn đang yên tĩnh ngậm ngón tay trong nôi lại đột nhiên khóc rống lên, giống như cảm giác được phụ mẫu lại ở đó tình tứ, bỏ mặc nữ nhi là bé đây.

Tiêu Diễn sắc mặt đen lại, cảm giác như kiếp trước mình thiếu nợ nữ nhi, không thì tại sao trong thời khắc quan trọng đều quấy rầy hắn làm chuyện tốt vậy? Gia tăng tốc độ, vượt qua Tiêu Diên bế lấy tiểu Dung Hoa, cứng không được, hắn đành dùng chính sách dụ dỗ.

Nhưng khổ một lỗi là, tiểu Dung Hoa sau khi kề cận được phụ hoàng của mình, nước mắt liền dừng rơi, làm gì có nửa điểm thảm thiết?

Tiêu Diễn càng xác định ý nghĩ trong lòng, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Nhìn thấy trên bàn có vài món điểm tâm, liền ôm lấy tiểu Dung Hoa ngồi xuống, hắn một tay phê sổ con, một tay đút cho bé ăn linh tinh. Vừa nhìn đã biết nhóc con này chính là một kẻ tham ăn, cứ nhìn thấy đồ ăn thì cái thân thể nhỏ bắt đầu uốn éo, hai mắt đều sáng rỡ, ngón tay mập mạp khua khoắng, hưng phấn kêu lên.

"Nào, ăn nhiều một chút." Hắn cười tủm tủm dỗ tiểu Dung Hoa.

Thấy tiểu Dung Hoa ăn đã nhiều, Tiêu Diên lo lắng bé bị nghẹn, muốn đu qua ôm lấy đứa nhỏ: "Để ta đi."

"Không được, hoàng tỷ đây là muốn ly gián tình cảm phụ nữ của chúng ta sao!" Hắn mang bộ dạng đầy chính nghĩa lời lẽ hùng hồn, thật khiến cho nàng cảm thấy bản thân không đúng. Tiêu Diễn tiếp tục đút cho tiểu Dung Hoa mấy khối điểm tâm lớn, rồi sau đó vui vẻ nhìn bé ăn uống ngon lành. Tiểu Dung Hoa lúc này có lẽ không biết, mãi cho đến khi bé được bốn năm tuổi biến thành một bé gái mập mạp, mới biết được hết thảy là do phụ hoàng tốt của bé gây ra, bé chẳng qua chỉ quấy rầy chuyện tốt của phụ hoàng mà thôi, vậy mà lại phải lưu lạc đến bước đường này?

Chẳng qua, tiểu Dung Hoa vẫn là đứa bé mới đẻ làm sao nhịn được, một khối lại một khối, ăn no đến nỗi bụng thịt căng tròn lên, nằm nghiêng sang một bên, bụng cũng chảy theo hướng đó, thật sự thú vị.

Tiêu Diễn phê xong cuốn sổ con cuối cùng, còn không quên đút một khối bánh cho tiểu Dung Hoa.

"Đủ rồi, con no rồi."

"Nhưng mà miệng đứ nhỏ vẫn hoạt động mà."

Quả thực, dù đã ăn no, miệng của bé vẫn không ngừng cắn nuốt khối điểm tâm.

Vừa định ôm lấy đứa nhỏ, ánh mắt Tiêu Diên lướt qua một cuốn sổ con, rồi sau đó nghĩ tới gì, hỏi: "A Diễn, chàng định xử lý Nam Dương Vương như thế nào?"

Quơ quơ sổ con, hắn lười biếng ngả người lên ghế, nàng vừa mở ra, không khỏi nhíu mày, hắn vậy mà muốn làm như vậy... Đây có thể cưng là mưu kế ác độc đi, hắn thế mà đem nữ nhi mà Nam Dương Vương yêu quí nhất đưa đến Kiến Khang, gả cho một thái giám cấp thấp? Nam Dương Vương nếu không tuân theo thì sẽ vi phạm quân lệnh, thiên hạ ai cũng có thể gϊếŧ ông ta, còn nếu không từ, chẳng phải muốn ông ta chính mắt nhìn nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa?

Nhưng các đại thần cố tình lại không làm gì được, ai cũng biết Nam Dương Vương xâm nhập hành cung muốn ám sát bệ hạ, cho dù trách móc, cũng chỉ có thể nói sau lưng, không ai dám trên triều hó hé nửa câu.

Chiêu này thật đúng là... tàn nhẫn...

Thấy thần sắc của nàng, hắn cảm thấy vẫn có cái gì đó không đúng, lập tức cầm ngọc tỷ lên đóng dấu, đen sổ con ném sang một bên, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng tỷ cảm thấy A Diễn làm như vậy không đúng?"

Nàng lắc đầu, cũng không phải như vậy.

"Kỳ thật muốn một người khó chịu, không nhất định phải ra tay lên người người đó, để cho nữ nhi của ông ta gả cho thái giám, A Diễn ngẫm lại liền cảm thấy thống khoái!" Hắn đắc ý khoe khoang, "Lại nói, chuyện ở hành cung kia còn chưa tính sổ với ông ta đâu, ông ta chẳng qua chỉ trả giá bằng một nữ nhi, đây xem như đã nhẹ tay rồi!" Một tay vòng qua Tiêu Diên đang ngẩn người, bất mãn: "Hoàng tỷ, mọi chuyện đều được giải quyết, nàng không khen ngợi A Diễn sao?"

"Chàng là hoàng đế, người nịnh hót chàng còn thiếu sao?"

Búng lên vầng trán trơn nhẵn của hắn một cái, hắn hiện tại ngày càng ấu trĩ.

"Sao có thể giống nhau được?" Chớp chớp mắt, nhìn hướng giường lớn bĩu môi, "Khen thưởng A Diễn cũng không chỉ cần một câu nói đâu."

Nàng trong chớp mắt hiểu rõ ý của hắn, trợn mắt: "Chàng cái đồ sắc lang, tại sao luôn nghĩ đến chuyện đó vậy? Lại nói, Dung Hoa còn ở đây đấy." Quay đầu thấy nữ nhi nhà mình đã sớm ăn đến no căng, bàn tay nhỏ đang nắm lấy thịt bụng mà ngủ ở trên bàn, không xong rồi, nàng thầm than, vội nói, "Dung Hoa ngủ ở đó sẽ ngã xuống mất."

Bàn tay hắn dừng ở bên eo nàng bất động, rồi sau đó tròng mắt đảo quanh, dùng sức véo lấy cánh mông của nàng, cười xấu xa: "Cái đó... Chúng ta ở trên ghế hoan ái đi, A Diễn còn chưa thử qua đâu, nhất định rất thú vị."

"Chàng... Cả ngày lẫn đêm chàng suy nghĩ cái gì vậy!"

Nàng đỏ mặt, hiện tại là ban ngày, huống chi ngoài điện còn có cung nhân, hắn sao lại không kiêng nể gì hết? Tay hắn vòng qua sau lưng nàng, dễ dàng khiến nàng dấy lên từng đợt rung động, cắn lấy tai nàng, hà hơi: "A Diễn là nam nhân, đương nhiên nên nghĩ đến chuyện đó, a, lại càng không phải con rể thái giám của Nam Dương Vương, hoàng tỷ nói có phải không?" Hắn dùng ánh mắt xinh đẹp vô tội nhìn nàng, cười, "Mà nói đi lại phải nói lại, A Diễn phát hiện ra, khi có người hoàng tỷ đặc biệt hưng phấn nha."

Nàng đột nhiên đập vào ót hắn, ngăn hắn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ.

Véo hai má của hắn, Tiêu Diên nghiêm mặt lại, nghiêm túc dị thường hỏi: "A Diễn ta có phải hoàng tỷ của chàng không? Chờ hắn gật đầu, nàng lại hỏi, "Vậy chàng nên nghe ta?" Hắn lại gật đầu, "Vậy được, mau để ta xuống dưới."

"Không thể!" Hắn bắt đầu làm ồn.

"Ha, thì ra chằng cũng không xem ta là tỷ tỷ." Nàng cảm khái, nhìn hắn chằm chằm, mong hắn mau buông tay ra, bên ngoài còn có người đó.

Tiêu Diễn không màng lời nàng, chân chó mà dán qua: "Cùng lắm thì." Hai mắt gian manh chớp chớp: "Để cho hoảng tỷ ở trên là được."