Chương 28: Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng

Trái tim nhỏ của cô đập rất nhanh, hít thở loạn mấy nhịp.

Cô suýt nữa không nhịn được muốn gật đầu.

Sao trên đời còn tồn tại loại đàn ông này!

Anh ta chỉ cần nhìn bạn đã làm bạn không có cách nào từ chối bất cứ đề nghị nào của anh ta.

Cũng may...

Từ nhỏ cô đã đi theo sư phụ, cũng có sức miễn dịch với sắc đẹp.

Ăn uống no đủ, cũng nên nói đến việc chính.

Cô vẫn không nỡ buông ra dao nĩa trong tay. Sờ sờ cái bụng đã tròn vo, cô ho nhẹ hai tiếng, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười mà cô tự cho rằng rất ngọt ngào. Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, có vẻ tâm trạng anh cũng không tồi: "Rất cảm ơn vì sự đón tiếp nhiệt tình của anh. Từ nhỏ đến lớn, đây là bữa ăn phong phú và ngon nhất của tôi."

Dạ Phạm nhướng mày, đa số món ăn trước mặt anh vẫn còn nguyên, trong đôi mắt xanh toát ra vẻ suy nghĩ. Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một chút. Tôi biết anh dùng tiền mua tôi. Nếu để anh thả tôi ra thì anh sẽ chịu thiệt."

Anh hơi nhíu nhíu mày, đợi cô nói tiếp.

Hình như trong mắt anh cũng có vẻ hứng thú với đề tài cô nói. Điều này vô tình tăng lên lòng can đảm cho Đồng Thải Vi, cô càng có tinh thần để trả giá với anh.

Cô cẩn thận nói: "Tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Chắc anh vẫn chưa biết tôi làm nghề gì! Thật ra... Tôi là..."

Trên mặt cô đầy vẻ bí ẩn, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, bàn tay nhỏ bé che miệng, cô nói nhỏ: "Tôi là một thần trộm!"

Anh rõ ràng sửng sốt.

Đồng Thải Vi trừng mắt nhìn anh: "Tôi nói thật đấy! Anh phải tin tôi! Anh không biết tôi cũng là chuyện bình thường. Nhưng chắc anh đã từng nghe tên sư phụ tôi, sư phụ tôi là Tô Mặc Thần. Anh ta là thần trộm rất nổi tiếng. Chỉ cần anh ta ra tay thì bất cứ món đồ nào cũng có thể trộm."

"Hơn nữa sư phụ tôi cũng không nhận những đơn dưới một triệu. Sư phụ rất thương tôi. Anh cho tôi gọi điện, sau khi anh ta biết tình trạng của tôi thì chắc chắn sẽ nghĩ cách trả tiền cho anh."

Trong đôi mắt xanh của Dạ Phạm thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Anh yên lặng một lát, đối diện với đôi mắt đầy vẻ mong đợi của cô, anh cười nhẹ: "Lời nói của em có thể là thật, cũng có thể là giả, nhưng tại sao tôi phải tin em?"

Đồng Thải Vi vội vàng: "Tôi sẽ không lừa anh. Tôi cũng không dám lừa anh. Anh để tôi gọi cho sư phụ tôi được không? Tôi đảm bảo với anh, chắc chắn tôi sẽ trả tiền cho anh!"

Thật ra...

Đừng thấy cô nói chắc chắn như vậy, trong lòng cô cũng không hề yên tâm.

Một trăm triệu đấy! Đó cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Tô Mặc Thần rất thương cô. Nhưng cô cũng không chắc rằng anh có nỡ tốn một trăm triệu vì cô không?

Dạ Phạm vỗ tay một cái, lập tức có mấy nữ giúp việc tiếp lên dọn thức ăn trên bàn. Không lâu sau, họ lại đưa lên nhiều món ngọt.

Hương vị đậm đà, ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

Đồng Thải Vi chưa từng có sức đề kháng với món ngọt. Sự chú ý của cô nhanh chóng chuyển đến món ngọt, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Những thứ này đều được chuẩn bị vì em."

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chuẩn bị cho một mình tôi ăn à?"

"Ừ!"

"Tôi không ăn hết nhiều món như vậy!"

"Không ăn hết thì đổ đi!"

Cô mở to mắt: "Đổ hết ư! Quá phung phí!"

"Sao thế? Còn chưa trở thành người phụ nữ của tôi mà đã giúp tôi tiết kiệm tiền à?" Trong giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mang theo vẻ chọc ghẹo.

Đồng Thải Vi hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.