Chương 5

Chương 5: Cô nàng đáng chết này.

Bây giờ Mục Thiên Lăng không ở trong phòng đúng là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Đồng Thải Vi hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng chui vào buồng quần áo.

Đồng Thải Vi luống cuống tay chân tìm nửa ngày, trong lòng cô rất căm giận.

Dòng họ Isis quá có tiền đi.

Chỉ riêng một cái buồng quần áo còn lớn hơn toàn bộ ổ nhỏ của cô, cà vạt, thắt lưng da, đồng hồ, sơ mi, âu phục, giày làm cô hoa cả mắt.

Nhất là một tủ đồng hồ đeo tay kia.

Tiện tay cầm lên một chiếc cũng có giá hơn một triệu.

Nhưng trộm cũng có đạo đức của trộm.

Mặc dù cô hâm mộ thấy thèm nhưng đồ không nên trộm thì chắc chắn cô sẽ không trộm.

Đây là quy định sư phụ lập từ nhỏ, mặc kệ đồ vật quý hiếm đáng giá đến đâu mà chỉ cần không nằm trong nhiệm vụ của họ thì không được phép tự trộm.

Có một lần đại sư huynh vi phạm quy củ của sư phụ, trong lúc làm nhiệm vụ lén lút trộm một cái vòng tay ngọc bích trị giá hơn một triệu. Sau khi sư phụ biết đã chặt hai ngón tay của sư huynh rồi đuổi khỏi sư môn.

Đồng Thải Vi nuốt nước miếng không nỡ bỏ xuống đồng hồ vàng trên tay, cầm lấy một cái qυầи ɭóŧ trong ngăn kéo rồi tự lẩm bẩm: "Tôi không trộm những vật khác nhưng qυầи ɭóŧ thì có thể lấy thêm vài cái nhỉ? Con gái yêu mến mấy tên nhà Isis trải rộng toàn cầu, nếu cầm qυầи ɭóŧ của Mục Thiên Lăng đi bán đấu giá..."

Đôi mắt đen láy sáng ngời của của cô vụt sáng xinh đẹp.

Nhiều bà chủ giàu có cũng say mê anh em nhà Isis, qυầи ɭóŧ là đồ vật riêng tư nhất, trộm một cái và trộm mười cái cũng không có gì khác nhau. Đợi sau khi trở về cô lặng lẽ cầm mấy cái qυầи ɭóŧ dư bán cho mấy fan cuồng của Mục Thiên Lăng thì chắc chắn sẽ được không ít tiền.

Chậc chậc... Sao cô lại thông minh thế này! Đúng là quá có đầu óc kinh doanh!

Hai mắt Đồng Thải Vi lấp lánh nhìn chằm chằm vào cả tủ đầy qυầи ɭóŧ, trước mắt đầy ánh sáng vàng như một đống tiền lớn đang ngoắc tay với cô.

Cô tháo balo xuống rồi nhét hết qυầи ɭóŧ trong ngăn kéo vào balo, balo đang xẹp lép trở nên căng phồng.

"Bán một cái qυầи ɭóŧ lời được mười nghìn, mười cái lời một trăm nghìn, một trăm cái lời..."

Một kẻ đang tự say mê không nhận ra sau lưng có thêm một người.

Vẻ mặt Mục Thiên Lăng cực kỳ khó coi, gương mặt đẹp trai giống như bao phủ một tầng mây đen.

Cô nàng đáng chết này!

Anh ta không thể ngờ cô lại muốn trộm... Qυầи ɭóŧ của anh!!!

Tùy tiện lấy một cái đồng hồ nổi tiếng trong ngăn kéo cũng đủ để cô không cần lo ăn lo uống cả đời nhưng cô ta lại không lấy mà lại trộm hết tất cả ... Qυầи ɭóŧ của anh!!!

Có rất nhiều phụ nữ thích anh ta.

Cũng có rất nhiều phụ nữ tỏ tình với anh ta.

Mặc kệ dùng cách nào cũng chưa bao giờ có ai dùng phương thức biếи ŧɦái như thế này để diễn tả tình yêu với anh ta.

"Đồ cũng trộm được rồi. Mình cũng nên đi thôi nếu không đợi Mục Thiên Lăng quay về thì rắc rối."

Đồng Thải Vi vỗ vỗ vào balo căng phồng rồi lộ ra một nụ cười hài lòng.

Ừ. Chuyến đi này không uổng công, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ vừa kiếm được một khoản tiền. Cô nghĩ đến đây lại không nhịn được bật cười ra tiếng.

Bỗng nhiên. . .

Cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Một luồng khí lạnh từ sống lưng vọt thẳng lên đầu cô.