Chương 8

Chương 8: Các người làm thế này là phạm pháp.

Đến ngã rẽ cậu ta đột nhiên dừng lại rồi xoay người: "Anh cả, em nghe nói anh tặng Yên Nhi cho Lôi Ưng à?"

Nụ cười trên mặt Mục Thiên Lăng vẫn không thay đổi, anh ta cười nhẹ nhàng lạnh nhạt: "Ừ!"

"Anh cả! Yên Nhi không phải là đồ vật, cô ấy có suy nghĩa của riêng mình, cô ấy là một con người. Sao anh có thể tùy tiện tặng cô ấy cho người khác?"

Lúc này sắc mặt Mục Đằng Nguyên thay đổi, ánh mắt sắc bén thiêu đốt lửa giận, nắm tay lặng lẽ siết chặt.

Mục Thiên Lăng hơi nhếch môi cười hứng thú và lạnh nhạt: "Nguyên! Em nói đúng. Yên Nhi không phải là một vật phẩm nhưng chuyện này là do cô ta tự nguyện chứ anh cũng không ép. Nếu em có thể khuyên cô ta ở lại thì cổng lâu đài Isis luôn mở rộng với cô ta."

Vẻ mặt Mục Đằng Nguyên lạnh lẽo, cậu ta âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt thiêu đốt lửa giận gần như hun đỏ cả hai tròng mắt xinh đẹp của cậu ta.

Cậu ta nghiến răng cố nén cơn giận trong lòng rồi cười lạnh với Mục Thiên Lăng: "Em cũng không có năng lực như vậy. Cô ấy có nghe lời ai ngoài anh chứ? Chỉ cần anh yêu cầu thì dù việc gì cô ấy cũng đồng ý nhưng cô ấy có tình nguyện hay không thì anh biết rõ hơn ai hết."

Cậu ta nói xong xoay người lên lầu.

Mục Thiên Lăng thở dài nhìn bóng lưng lạnh lùng xa cách của cậu ta. Anh ta hơi buồn bực xoa trán.

A! Thật đau đầu.

Đồng Thải Vi tỉnh lại sau cơn hôn mê. Cô xoa trán rồi mở to mắt nhìn khắp nơi.

Bốn phía tối đen, trong không khí tràn ngập hương hoa tường vi nhàn nhạt.

Cô đang ở đâu thế này?

Cô ngơ ngác hai giây rồi đột nhiên từ dưới đất bật dậy.

Trí nhớ trước khi hôn mê quay lại trong đầu từng chút một.

Cô bị tên khốn Mục Thiên Lăng bắt tại trận sau đó... Người đàn ông đáng chết kia lại đánh cô bất tỉnh.

"Đáng ghét! Để tôi đi ra ngoài!"

Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt. Nhờ ánh trăng mờ cô mới phát hiện mình bị nhốt.

Tên đáng hận! Không phải cô chỉ trộm vài cái qυầи ɭóŧ của anh ta sao? Có vậy mà nhốt cô.

Không phải dòng họ Isis giàu nhất thế giới à? Sao tên khốn Mục Thiên Lăng keo kiệt thế?

"Có ai không? Để tôi ra ngoài! Đồ khốn nạn lén giam giữ người khác. Các người làm như vậy là phạm pháp. Tôi muốn tố cáo các người!"

Cô gào nửa ngày đến nỗi khàn cả giọng cũng không thấy bóng dáng con quỷ nào.

Tất cả công cụ trên người đều bị lấy đi.

Cô không thể nào chạy trốn.

Đồng Thải Vi chán nản ngồi xuống mép giường.

Cô phải làm gì bây giờ?

Không phải bởi vì cô trộm mấy cái qυầи ɭóŧ chứ? Không phải tên đàn ông đáng chết kia định nhốt cô mãi ở đây chứ?

Nghĩ đến khả năng này nên gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô lập tức thay đổi.

Không! Không!

Nếu quá hai ngày mà cô không về thì chắc chắn sư phụ sẽ đến cứu cô.

Két két. Giữa màn đêm yên tĩnh tiếng mở cửa phòng rất rõ ràng.

Một dáng người cao gầy từ cửa đi vào.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

Lòng Đồng Thải Vi lập tức trở nên căng thẳng.

Ánh trăng mờ mờ chiếu trên lên bóng dáng cao gầy kia, cô trợn mắt loạn hai nhịp thở.

Một thiếu niên tuyệt đẹp bước ra từ ánh trăng thanh nhã như sương.

Cậu ta vô cùng quyến rũ dưới ánh trăng.

Đôi mắt nhỏ dài long lanh mê hoặc lòng người.

Đuôi mắt hơi xếch đầy tia điện.

Gò má trắng nõn hơi đỏ ửng rất giống hoa anh đào nở trong vườn.

Môi mỏng mềm mại quyến rũ căng mọng mê người.