Chương 7: Dị năng không gian

Đại đội tiên phong bên kia khí thế ngất trời, Ninh Chiêu bên này đạp xe tới chợ.

Anh vừa đi vừa tính.

Bây giờ anh có mười lăm đồng, mà đồ gì cũng phải mua. Tuy anh có dị năng, nhưng là dị năng hệ tinh thần, hơn nữa còn có di chứng sau tự bạo. Dị năng của anh từ cấp 7 tụt xuống cấp 1, gần bằng lúc anh chưa có dị năng.

Lại nói, anh còn có dị năng không gian nữa. Sau chín năm tận thế, gần như ai cũng sở hữu cho mình dị năng không gian.

Đây là do Viện nghiên cứu phát minh ra. Lấy năm loại tinh hạch: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ rồi dùng lực tinh thần dung hợp lại thành một khối liên kết là có thể tạo thành dị năng không gian rồi.

Muốn không gian to nhỏ thế nào thì vẫn phải dùng tinh hạch. Anh hay dùng tinh hạch cấp 7 để nâng cấp không gian, khiến nó rộng tận 20 mét vuông.

Tinh hạch dùng để điều khiển độ rộng của không gian nhưng không có công năng thần kỳ như là giữ độ tươi sống hay khả năng gieo trồng gì đấy, mà chỉ có thể gửi đồ vào trong.

Dòng thời gian trong không gian y hệt ngoài không gian. Hơn nữa, trừ khi là người không có lực tinh thần, chứ nếu đã sở hữu lực tinh thần thì ít nhất cũng phải có một không gian.

Trong không gian của anh đầy đồ, nhưng thứ dùng được không nhiều.

Chiếm nhiều chỗ nhất là mấy thùng tinh hạch được chia cấp bậc sẵn, rồi mấy thùng nước, bốn hòm lương khô, mấy hòm quần áo giày vớ, một ít vũ khí, thêm một ít gia vị làm từ thực vật biến dị trong tận thế, ví dụ như thực vật biến dị Du.

Mấy đồ lặt vặt khác ở chỗ nhỏ hơn, sách đọc để gϊếŧ thời gian khi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn có một ít vàng ngọc châu báu gì đấy mà lúc trước anh tiện tay ném vào với mong muốn được xài sau tận thế.

Là một người sở hữu dị năng hệ tinh thần, Ninh Chiêu tạo hẳn hai cái không gian trong phạm vi lực tinh thần có thể chấp nhận.

Cái to rộng 20 mét vuông, cái bé nhỏ tầm 15 mét vuông. Bên trong đều là thú biến dị anh săn được trước khi chết nhưng chưa kịp ăn. Vốn dĩ anh nghĩ, mang về không thêm được ít cơm cho đồng đội thì vẫn có thể đổi điểm, không ngờ khi anh hẹo nó lại được đưa theo anh.

Nghĩ đến đây, Ninh Chiêu nhịn không được mà nhếch miệng, nhất thời anh cũng chẳng biết nói gì.

Nói anh may mắn thì làm nhiệm vụ thì gặp được xác sống cấp 8, vất vả lắm mới xuyên qua sống lại được thì lại như ngục tù.

Nói anh xui xẻo, thì dị năng không gian với một đống đồ vật vẫn còn đây. Nhiêu đó đã đủ treo không ít người lên đánh rồi.

Chỉ có thể nói, phúc họa khó lường.

**

Tống Ngọc Nhứ nhìn đống rau rửa sạch mà lòng sầu vô cùng.

Bâu giờ cái gì cũng không có, tuy có mua ít đồ ăn chung với các đồ ăn nhưng cũng đâu thể đổ trực tiếp vào nồi được, tốt xấu gì cũng phải có ít gia vị dầu tiêu mắm muối gì đấy.

Cũng may cô chưa sầu bao lâu thì Ninh Chiêu đã đạp xe về. Trên xe anh chằng không ít đồ, hai bên tay cầm còn treo hai cái bịch.

Tống Ngọc Nhứ có chút kinh ngạc. Cô không biết sao một người không có phiếu, trong tay chỉ có mười mấy đồng tiền mà lại mang nhiều đồ về như vậy.

Nhưng cô cũng không nghĩ quá sâu xa, mà lại trực tiếp chạy tới đỡ giúp anh.

Ninh Chiêu xuống xe đạp, đưa cái túi treo trên tay cầm bên trái cho cô: "Cái này dùng để nấu cháo bí đỏ, nhưng mà không cần cho nhiều đâu, chút đỉnh thôi cũng đủ no rồi."

Nói rồi anh lại đưa cái túi treo trên tay cầm bên phải cho cô: "Nấu cái này với bắp và ít ngũ cốc khác làm cơm độn."

Tống Ngọc Nhứ yên lặng nhận đồ, sau đó nhìn anh dỡ đồ trên yên sau xe đạp xuống. Mở ra thì thấy hơn nửa là bắp thô, còn có bốn năm cân ít thịt nhiều mỡ cùng một bao muối giấy.

Cô liếc Ninh Chiêu một cái, dường như thấy anh đã tiêu hết mười lăm đồng tiền rồi. Anh lại không có phiếu, chẳng biết làm sao mua được thịt.

Nhưng Tống Ngọc Nhứ không nói gì, xách đồ vào nhà nấu cơm.

Tới khi cô mở cái túi để nấu cháo thì lại ngẩn người. Trong túi ấy tuy đã thành bột mịn nhưng ngửi mùi, cô vẫn biết đấy là lương khô.

Tống Ngọc Nhứ lại ngẩng đầu nhìn Ninh Chiêu đang bận rộn, đột nhiên cảm thấy như bản thân đã phát hiện điều gì.