Chương 06: Nụ hôn đầu của Lương Thế Sâm

Edit + beta: iamna

Bệnh viện.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ hỏi Lương Tình: “Thời gian hành kinh vẫn chưa tới. Gần đây có uống thuốc gì không?”

Lương Tình xem ra đã chuẩn bị trước: “Sáng hôm nay, uống thuốc tránh thai khẩn cấp.”

Bác sĩ gật đầu, trong lòng sớm đã có đáp án.

Cửa mở ra, Lương Thế Sâm lập tức bước lên hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi? Có sao không?”

“Không sao, về nhà uống thuốc bổ, nghỉ ngơi cẩn thận là được.” Bác sĩ mỉm cười đưa đơn thuốc trên tay cho người đàn ông đã chờ sẵn bên ngoài.

Lương Thế Sâm cầm thuốc, lại cúi người định bế Lương Tình lên, cô lùi về phía sau một chút: “Anh~ em đã đi được rồi.” Cô có bị gãy chân đâu chứ. “Đi được cũng bế.” Lương Thế Sâm một tay bế em gái lên, vừa đi vừa nói: “Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Lương Tình bất đắc dĩ ngồi trên tay anh trai, dọc đường bị nhiều y tá và bệnh nhân chỉ trỏ, còn có một người phụ nữ đẩy người đàn ông bên cạnh: “Anh nhìn người ta đi, thương vợ bao nhiêu.”

Người đàn ông kia liếc bọn họ một cái, khinh thường nói: “Có gì mà hâm mộ chứ, chắc chỉ là vợ bé thôi.” khiến Lương Tình cạn lời nhìn anh trai, Lương Thế Sâm cũng vô thức ngẩng đầu nhìn cô. Hai anh em nhìn nhau cười rồi im lặng tiếp tục bước ra ngoài.

Trên đường đi, Lương Tình chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lương Thế Sâm vốn cũng ít nói, vì vậy trong xe vô cùng yên tĩnh. Cho đến khi gần về đến nhà, Lương Tình mới mở miệng: “Có kinh nguyệt sớm vì hôm nay em uống thuốc tránh thai.”

‘Két!!!’ Chiếc xe đột ngột dừng lại, may là ban đêm phía sau không có quá nhiều xe. Lương Thế Sâm lập tức phản ứng lại, tiếp tục nổ máy. Lương Tình quay sang nhìn anh trai, thấy Lương Thế Sâm mặt vô biểu tình về phía trước. Nhưng hàm răng nghiến chặt và đôi tay nổi gân đã cho thấy nội tâm của hắn đang dao động rất nhiều.

Sau khi đỗ xe, Lương Thế Sâm vẫn bế em gái đi lên lầu, sau đó ngồi xổm xuống đặt cô lên giường, vừa định đứng dậy, Lương Tình đã vòng tay qua cổ hắn, yên lặng rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên cổ Lương Thế Sâm đang ngồi bên giường, chảy xuống tận ngực. Hắn từ từ duỗi tay ra, ôm Lương Tình vào lòng, khàn giọng hỏi: “Là Ngụy Khả sao?”

Tối qua Lương Tình cả đêm không về, chắc là đi cùng Ngụy Khả. Hắn cũng hỏi Ngụy Khả rồi, thằng nhóc kia nói tối qua Lương Tình ở lại nhà hắn.

Lương Tình nghe anh trai hỏi vậy, không không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cổ Lương Thế Sâm, lặng lẽ rơi lệ. Lương Thế Sâm không hỏi nữa, hắn ôm chặt em gái, vùi mặt vào cổ cô, dùng mũi đẩy cổ áo ngủ hoạt hình của Lương Tình ra, đặt môi lên, nhẹ nhàng liếʍ hôn xương quai xanh của em gái.

Đây là động tác thân mật mà hai anh em thường hay làm, lúc Lương Tình cần an ủi, Lương Thế Sâm sẽ liếʍ hôn xương quai xanh của em gái như vậy. Lúc này Lương Tình giống như một con mèo con, phát ra vài tiếng ngâm nga thoải mái. Nhưng hôm nay, cả hai anh em đều có vẻ thất thường. Môi Lương Tình từ cọ xát chuyển sang hôn lên cổ anh trai, sau đó càng ngày càng lùi xuống. Lương Thế Sâm cũng vậy, từ nụ hôn an ủi lúc đầu biến thành liếʍ mυ"ŧ, sau đó hắn bế Lương Tình ngồi ở mép giường.

Lương Tình cưỡi lên đùi Lương Thế Sâm rồi xé áo sơmi của hắn. Lương Thế Sâm thở hổn hển, vừa hôn lên cổ em gái vừa duỗi tay cởϊ áσ sơ mi ra, ôm chặt lấy em gái bằng nửa thân trên trần trụi. Sau khi cởϊ áσ của anh trai, Lương Tình cũng cởi bộ đồ ngủ hoạt hình trên người xuống, Lương Thế Sâm dùng hai tay kéo ra, bộ đồ ngủ được cởi ra sau eo Lương Tình.

Lương Tình không mặc áo ngực, chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay để ngủ. Trước lớp áo siêu mỏng gần như trong suốt, đường viền lộ ra vô cùng rõ ràng. Đầṳ ѵú đỏ bừng dựng đứng. Lương Thế Sâm cúi đầu thở như trâu, dụi mặt vào ngực Lương Tình. Lương Tình ôm đầu Lương Thế Sâm, hôn lung tung lên mái tóc ngắn của hắn.

Đầṳ ѵú cọ qua cọ lại trên mặt anh trai khiến toàn thân cô bắt đầu nóng ran và ngứa ngáy, vừa định cởϊ áσ ra, Lương Thế Sâm đã đè tay cô lại: “Đừng.” Hắn từ từ cúi đầu xuống, dùng đỉnh đầu ngăn Lương Tình lại, trầm giọng nói như cầu xin: “Đừng làm vậy.” Sau đó bả vai bắt đầu run lên dữ dội.

Lương Tình bị anh trai dùng một tay giữ lại, tay kia duỗi ra vuốt ve tấm lưng trần trụi tòng quân đã nhiều năm của hắn, sống lưng rộng lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Lương Tình nhéo lưng hắn một cái thật mạnh rồi khàn giọng nói: “Anh ghét em.”

“Không có!” Lương Thế Sâm vẫn cúi đầu, vùi mình trong vòng tay của em gái, nhanh chóng nói.

“Vậy tại sao không được!?” Cảm xúc ngột ngạt của Lương Tình cuối cùng cũng tìm được chỗ bộc phát, cô rút bàn tay đang nắm lấy của hắn ra, dùng sức cào cấu vào lưng Lương Thế Sâm, nước mắt chảy ròng ròng: “Tại sao không được! Tại sao không được! Anh nói anh thương em nhất! Anh nói sẽ bảo vệ em! Anh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”

Lương Thế Sâm im lặng mặc Lương Tình đánh mắng, nằm yên trong ngực cô không nhúc nhích.

Một lúc sau, Lương Tình phát tiết đủ rồi, khóc cũng mệt rồi. Cô ôm Lương Thế Sâm nghẹn ngào nói: “Anh ~, em đau quá.”

Lương Thế Sâm lại ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn lêи đỉиɦ đầu cô.

Lương Tình nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh, anh hôn em được không?” Lương Thế Sâm hai mắt đỏ hoe, nhìn em gái, môi mấp máy nhưng không đáp lại. Lương Tình đưa tay vuốt má anh trai “Anh ~, tối qua em nhớ anh.” Lương Thế Sâm đột nhiên hôn lên môi Lương Tình, hai cánh tay cường tráng ôm chặt lấy eo cô.

Không thể nói là một nụ hôn, bởi Lương Thế Sâm căn bản chỉ gặm với cắn, răng hai người hết lần này đến lần khác va chạm khiến Lương Tình phải bật tiếng rêи ɾỉ.

Lương Thế Sâm lập tức buông ra, hoảng loạn nhìn miệng em gái, thấy trên môi cô có vài giọt máu tươi, hắn vội vàng dùng tay lau đi, cau mày không nói lời nào. ‘Phụt ~’ Lương Tình bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho bật cười, “Đồ ngốc!” Nói rồi duỗi tay ra, vòng tay qua cổ hắn rồi chủ động hôn lên.