Chương 6 (H)

Ngày hôm sau, Tô Cần đến phủ Kỳ vương bái kiến ông ta, cung kính dâng thơ đã sửa sang lại từ sáng sớm.

“Những bài thơ này đều do ngươi sáng tác à?”

Kỳ vương kinh ngạc, liên tục khen hắn tài hoa, khi Tô Cần nhắc tới chuyện thi cử, Kỳ vương không chút nghĩ ngợi lập tức phái người mời quan chủ khảo tới quý phủ, báo cho hắn ta biết ba vị trí đầu nhất định phải là Tô Cần.

Cuối cùng Tô Cần cũng đạt được ước nguyện, vui vẻ về nhà muốn chia sẻ niềm vui này với Hoa Hòe tinh, ai ngờ tìm tới tìm lui cũng không thấy người đâu.

Nàng đi đâu rồi, lẽ nào lại đến thanh lâu lêu lổng? Tô Cần đợi cả ngày ở nhà cũng không thấy người, mãi đến tận khuya bỗng nhiên có chút hoảng sợ.

Nàng nói nàng tới báo ân, hôm nay giúp hắn xong hành quyển, khoa cử đã không thành vấn đề, lẽ nào nàng báo ân xong liền đi? Nhưng cũng nên có một lời từ giã chứ? Hay nàng xảy ra chuyện rồi?

Vừa nghĩ tới đó, Tô Cần lập tức đứng ngồi không yên, hắn ra khỏi cửa, nhìn người qua kẻ lại liên tục trước cửa. “Đêm hôm ngươi không ngủ, đi qua đi lại làm gì?” Chợt nghe giọng nói sốt ruột vang lên, chính là từ đỉnh đầu truyền xuống.

“Hoa Hòe tinh?” Tô Cần bỗng thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi ở trong cây à?”

“Ừm.”

Giọng nói uể oải yếu ớt vang lên, Tô Cần ngẩng đầu chỉ thấy cây hòe than thở như đang run run, “Hiện giờ ta hơi suy yếu, chỉ có thể ở trong cây thôi.”

“Bị sao thế này?” Hôm qua không phải nàng rất tốt sao?

“Chắc do yến hội hôm qua, ta vừa gảy đàn vừa hát tiêu hao quá nhiều thế lực.” Hoa Hòe tinh dừng một chút, “Ngươi cũng biết tài nghệ của ta mà, tiếng đàn tiếng hát đó toàn là pháp lực biến ra.”

“…” Quả thật Tô Cần từng nghe Hoa Hòe tinh hát, ngũ âm không hoàn chỉnh, thật sự có chút làm phiền hắn. Tô Cần không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới có tinh thần? Cần ta giúp ngươi làm gì không?”

“Có nha ——” Hoa Hòe tinh ngáp một cái, toàn bộ cây hòa cũng theo đó khẽ nhúc nhích, “Ta chờ ngươi nằm mộng xuân đấy, ai ngờ hơn nửa đêm ngươi không ngủ, còn đi tới đi lui trước mặt ta…”

“…”

Tô Cần nhất thời không biết nên nói gì, hắn xoay người trở về nhà, rửa mặt xong mau chóng lên giường ngủ. Trước khi nằm xuống do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy quyển <28 tư thế đông cung> mà nàng nhét vào giá sách hắn ra, không thèm đếm xỉa thể diện lật xem một lượt.

Ban đêm không hề nghi ngờ Tô Cần nằm mộng xuân, hơn nữa còn càng thêm ướŧ áŧ hơn trước kia.

Thiếu nữ trong mộng đúng hẹn lại tới, bò lên giường hắn vuốt má hắn, dán sát hạ thân vào hắn. Hắn cúi đầu chỉ thấy cổ áo nàng mở rộng, bộ ngực sữa đẫy đà ngạo nghễ dựng thẳng, cách y phục mỏng ma sát l*иg ngực vững chãi của hắn.

Hắn vẫn không thấy rõ mặt nàng, lại thấy được cái miệng anh đào đỏ thắm của nàng hé mở một cách mê hoặc, ngậm ngón tay hắn nuốt ra vào, chiếc lưỡi đinh hương đỏ mềm mại vô thức liếʍ chất lỏng dính nơi khóe miệng.

Cổ họng không khỏi khô khốc, hơi nóng từ bụng dưới vọt lên, nhẹ nhàng bành trướng đũng quần hắn. Tay trắng như ngọc của nữ tử liền theo l*иg ngực phập phồng của hắn một đường đi xuống, cầm thứ đã ngẩng đầu trong quần hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân thể trắng nõn mềm mại của nàng kề sát thân thể rắn chắc của hắn, theo hai tay nhẹ nhàng cọ xát, môi đỏ mọng ấm áp hôn lên da thịt đang căng ra, từ từ dời xuống từng tấc từng tấc, khi liếʍ đến phần bụng phẳng lì, bèn đưa côn ŧᏂịŧ dữ tợn vào miệng.

Lông mi đen dài của nữ tử an tĩnh rũ xuống, nàng quỳ gối giữa hai chân hắn, cầm côn ŧᏂịŧ thô to, như đang ăn món ngon nào đó vậy, vươn đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp mυ"ŧ lấy. Tay nhỏ bé trắng nõn của nàng vuốt ve lên xuống không có cách nào đưa một phần côn ŧᏂịŧ ấy vào trong miệng, thỉnh thoảng còn xoa xoa hai túi ngọc mấy cái, cầm côn ŧᏂịŧ hắn ăn đến phát ra tiếng chậc chậc.

Hai tay nắm thành quyền rơi xuống hai bên thân thể, sâu trong cổ họng Tô Cần phát ra âm thanh rêи ɾỉ trầm thấp, nhìn nữ tử nuốt càng sâu, rốt cục nhịn không được bàn tay to nắm lấy đầu vai nàng, xoay người đè nàng dưới thân. Bàn tay ấy mở hai chân nàng ra, không chút dịu dàng nắm eo nhỏ của nàng nâng lên, vững vàng vọt vào cơ thể nàng…

Đột nhiên xông vào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xen lẫn sự cọ xát, hắn tuân theo bản năng xâm lược nàng liên tục, dốc sức nghiền nát, cảm nhận tiểu huyệt căng mịn của nàng ngậm nuốt đồ vật cuồng nhiệt của hắn như không chịu nổi liên tục hút khí, mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ thỏa thuê tràn trề.

Mộng xuân dâʍ ɭσạи này quá kinh khủng, hai người trong mộng trao đổi rất nhiều tư thế, liên tục mây mưa. Mãi đến khi gương mặt đỏ ửng hé mở đôi môi không ngừng rêи ɾỉ kia bỗng dưng biến thành Hoa Hòe tinh, rốt cục Tô Cần không kìm được bản thân, gầm nhẹ đè người bên dưới, giật giật bắn ra.