Chương 11: Truyền thuyết của Huyễn Ảo Ma Giới

Đôi cánh trên lưng của Triệu Phương Nghi lúc này dang rộng, lông vũ bung ra khắp nơi. Các pháp sư và các hiệp sĩ xung quanh bắt đầu quỳ một gối xuống, tỏ lòng thành kính, trong đó có cả Reha. Nana vẫn như đang không muốn chấp nhận, xong cũng quỳ xuống theo họ. Nhóm bạn vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết là họ đang rất lo lắng cho cô bạn thân trước mắt. Vừa cách đây một lúc cô đã tỏ ra rất đau đớn, trên khóe mắt và bờ má vẫn còn đọng lại dấu máu. Hiện tại trước mắt họ là một thực thể gọi là thiên sứ, đang nhận được sự tôn kính của những người thuộc thế giới này. Phong thái của Triệu Phương Nghi lúc này rất khác so với hằng ngày.

- Cậu.. Cậu không sao chứ? – Du Giang Thanh lo lắng hỏi.

Nhóm bạn từ từ tiến lại gần, Triệu Phương Nghi vẫn mỉm cười, đôi mắt vẫn rất vô hồn. Không đoái hoài tới nhóm bạn, đôi cánh trắng lại giang thật rộng rồi đập thật mạnh, cô gái bay vυ"t lên cao theo giếng trời trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người xung quanh.

- Khoang đã! – Du Giang Thanh chạy ra nhìn lên theo hướng giếng trời.

- Nhanh! Chúng ta lêи đỉиɦ tháp! - Lục Khả Trí nói với mọi người.

Những hiệp sĩ và pháp sư đứng dậy, nhanh chóng men theo lối cầu thang bên vách tường cùng với sáu người bạn chạy lên tầng trên, cũng là đỉnh của tòa tháp được gọi là thần điện này. Lúc mà họ lên đến đỉnh tháp, giữa khoảng không của bầu trời rộng lớn, họ chỉ có thể nhận ra đôi cánh màu trắng đang dang rộng của Triệu Phương Nghi. Dưới ánh nắng đã dịu đi bớt khi về chiều, cô gái bé nhỏ đưa quả cầu pha lên lên cao, cơ thể của cô bắt đầu phát ra thứ ánh sáng lục sắc rực rỡ. Triệu Phương Nghi bắt đầu nói gì đó, đó là thứ ngôn ngữ mà cả nhóm bạn lẫn những người thuộc Huyễn Ảo Ma Giới đều không thể hiểu được.

Giọng nói của Phương Nghi vang khắp kinh thành, những người dân bắt đầu chú ý đến thứ ánh sáng rực rỡ giữa bầu trời thành Ra. Họ nhanh chóng ngừng những việc đang làm lại rồi đổ xô đến thần điện. Cả tầng lớp quý tộc, lẫn thường dân, người người rủ rê nhau tiến về thần điện. Âm giọng của thiên sứ vang đến cả cung điện, đức vua cũng nghe thấy được, liền ra lệnh:

- Nhanh! Mau đến thần điện để nghe chỉ thị!

Một cỗ xe ngựa hoàng gia nhanh chóng được chuẩn bị sẵn ngay sau đó, phía trước và phía sau là nhóm vệ binh chuẩn bị hộ tống đức vua đến thần điện. Đoàn xe bắt đầu di chuyển. Ngoài đường lớn, thường dân cũng đanh hối hả nhanh chân theo lối mà đoàn xe đang đến. Ngồi trên xe, đức vua trong lòng vô cùng nôn nóng, ông muốn đến nơi nhanh hơn. Trên xe ngựa, ông còn có thể nghe người dân truyền miệng nhau:

- Thiên sứ đưa đến ngôn ngữ của các vị thần, hãy nhanh chóng đến thần điện nhận ban phước của ngài!

Rất nhanh sau đó, bên ngoài thần điện đã rất xôn xao. Từ trên cao, Du Thanh Lâm cũng đã thấy được sự hiện diện của đức vua cùng với những binh sĩ ở dưới. Phía sau là các lớp quý tộc, thượng lưu rồi cuối cùng là thường dân. Nhìn cứ như thần điện đang bị bao vây vậy. Du Thanh Lâm nói:

- Không hiểu được họ Triệu nói gì cả. Nhưng có vẻ nó khá quan trọng, dường như tất cả người dân lẫn đức vua của thành Ra đều tụ tập bên dưới rồi..

- Đây là ngôn ngữ của thần, thiên sứ đang đưa đến thông điệp của thần. Du Giang Thanh tiểu thư, xin hãy đưa cho tôi viên pha lê trí tuệ cô đang giữ! – Reha cầu khẩn. – Chúng ta không thể hiểu ngôn ngữ của thần nếu không có nó!

Du Giang Thanh đồng ý, giao món kỷ vật cho nữ pháp sư. Cô nắm chặt trong tay, một luồng gió lại bộc phát từ viên đá như lần đầu cô gặp nhóm bạn. Trong ý thức nỗi người, lập tức hiểu được ngôn ngữ của thần thánh.

- Ngày đó, Huyễn Ảo Ma Giới sẽ gần như bị tận diệt. Thế lực ma quỷ khắp nơi sẽ cai trị con người bằng sự tàn độc và máu. Con người sẽ trở thành nô ɭệ và thức ăn của chúng..

Bên ngoài thần điện, sự hỗn loạn bắt đầu xảy ra. Không chỉ thường dân mà cả tầng lớp quý tộc nữa, họ bắt đầu lo sợ vì lời nói của thực thể được gọi là thiên sứ đang trong thân xác của Triệu Phương Nghi trên cao. Thậm chí có người còn sợ hãi đến độ hóa điên dại. Cảnh tượng và sự ồn ào khiến Du Thanh Lâm bối rối:

- Sao vậy chứ? Đám người dưới kia đang rất hỗn loạn kìa.

- Đây là một lời nói của thần thánh. Người dân của thành Ra hoàn toàn tin tưởng lời của cô ấy. Họ đang loạn vì lời cảnh báo về sự chết chóc thôi. – Nana nói. – Reha lẽ ra cô không nên sử dụng viên pha lê trí tuệ ở đây!

- Họ có quyền được biết, Nana ạ. - Reha nói, giọng cô ấy xem ra rất nghiêm túc.

Trên cao, Triệu Phương Nghi vẫn đang tiếp tục nói bằng giọng trầm vang:

- Hiện thực đó vẫn có thể thay đổi. Một khi tập hợp được sáu nguồn ma lực khởi nguyên và ba món thần khí, con người sẽ vượt qua được kiếp nạn này..

Bên dưới chân tòa tháp, người dân bắt đầu bớt đi sự hỗn loạn, vài người còn tỏ ra mừng rỡ vì ít ra họ vẫn còn một tia hy vọng. Còn về phía đức vua, những hiệp sĩ và pháp sư, họ bắt đầu có nét mặt lo ngại bởi những thứ mà Thiên sứ vừa nhắc đến. Thần khí mà Thiên sứ đang nói đến phải tìm ở đâu? Bằng cách nào mà họ tìm được khi không có chút manh mối gì?

- Hỡi thiên sứ, xin hãy khai sáng thêm cho loài người thấp kém chúng tôi.. – Nữ pháp sư được gọi là đại tế tư, ngước nhìn lên cao khẩn thiết hỏi. - Thần khí ngoại trừ thanh kiếm của thần Ra thì phải tìm hai món còn lại chúng thần phải tìm ở đâu?

Lục Khả Trí chột dạ khi nghe đến thanh kiếm của thần Ra, thứ mà cậu luôn giữ từ khi Al ra đi. Những hiệp sĩ và các pháp sư bắt đầu nhỏ to với nhau. Nana lúc này im lặng, nhìn Lục Khả Trí bằng ánh mắt ác cảm. Bắt gặp phải ánh mắt của Nana, cậu trai trẻ lại thấy một cảm giác bất an vô cùng. Cả vị tướng quân dáng dấp cao to kia nữa, ông ta nhìn Lục Khả Trí chằm chằm, biểu cảm khó đoán ông đang nghĩ gì.

- Chính là vận mệnh của những kẻ du hành.. – Thiên sứ lại nói tiếp. - Vận mệnh sẽ đưa họ tìm đến các thần khí và thực hiện sứ mệnh thay đổi tương lai tăm tối của loài người..

Những người xung quanh bắt đầu tập trung ánh nhìn về phía nhóm bạn. Thuật ngữ "người du hành" mà thiên sứ đang trong thân xác của Triệu Phương Nhi đang nói kia có vẻ đang ám chỉ họ. Bầu không khí dù khá ồn ào bởi lớp thường dân bên dưới, nhưng nhóm sáu người bạn lại cảm thấy rất nặng nề. Triệu Phương Nghi lúc này trong chớp mắt đã dịch chuyển đến trước mặt nhóm bạn khiến họ có thêm chút bối rối. Cô bắt đầu nói với họ:

- Đó là thông điệp của thần thánh. Ta hy vọng các người sẽ làm được. Ta không muốn thế lực hắc ám phá hủy sự tươi đẹp của Huyễn Ảo Ma Giới.. Liệu các người có thể cùng ta thay đổi định mệnh đó?

Đôi mắt hình sao sáu cánh nhìn họ, ánh nhìn vẫn rất vô hồn, chỉ có khuôn miệng đang mỉm cười hơi kì quái. Xong, trong khi nhóm bạn vẫn đang đơ người vì câu hỏi thì thân xác bé nhỏ ấy ngừng phát ra hào quang. Đôi cánh lập tức tan biến trong không trung, Triệu Phương Nghi rơi người xuống, được nhóm bạn nhanh chóng đỡ lấy. Cô gái nhỏ bé này ngất đi bỏ lại sự ngỡ ngàng và một thoáng bối rối của những người đang có mặt trên đỉnh thần điện. Sáu người hơi hốt hoảng, cố gắng gọi cô bạn dậy. Du Giang Thanh còn vỗ vỗ má kêu tên cô gái liên tục nhưng có vẻ vô vọng. Reha lúc này mới tiến lại, nhìn họ bằng cái nhìn lạnh lùng. Cô nói:

- Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ không chỉ Triệu Phương Nghi phải ở lại. Mà cả sáu người các bạn đều không thể rời khỏi Huyễn Ảo Ma Giới ngay lúc này!

***

Từ thuở khai nguyên, đất trời chia làm ba chủng tộc: Thần tộc, Quỷ tộc, Nhân tộc. Con người thuộc Nhân tộc tồn tại ở thảo nguyên, giữa hai thế lực luôn chống đối nhau, đó là thế lực thần thánh là Thần tộc trên thiên đường và thế lực hắc ám là Quỷ tộc dưới địa ngục. Thế lực thần thánh hy vọng sẽ tạo nên được một thế giới bình yên và hạnh phúc, còn thế lực hắc ám lại mong muốn có một cuộc sống trụy lạc và chiến tranh. Nhân tộc lúc này được xem là thế lực yếu kém nhất giữa ba chủng tộc. Thần tộc càng yêu mến sinh mệnh nhỏ bé của Nhân tộc yếu đuối bao nhiêu thì Quỷ tộc lại càng căm ghét và xem mạng người như cỏ rác bấy nhiêu. Thần tộc ban đến những phước lành, còn Quỷ tộc lại mang đến những nỗi kinh hoàng. Chính vì vậy Nhân tộc phải gánh chịu tổn thất nặng nề giữa cuộc chiến của hai thế lực.

Đến khi đứng trước bờ vực diệt vong, loài người thuộc Nhân tộc đã đứng lên với hy vọng được phản kháng. Họ gửi lời nguyện cầu đến Thần tộc để cầu xin được ban cho sức mạnh để chống lại bọn quỷ độc ác. Cuối cùng, lời cầu nguyện đã đến được các vị thần, họ chấp nhận ban tặng cho Nhân tộc năng lực, cũng như là lập một liên minh hai chủng tộc để chống lại Quỷ tộc. Thần tộc dạy cho Nhân tộc biết cách sử dụng ma pháp và cách chiến đấu. Cũng kể từ đó, Nhân tộc xuất hiện chức nghiệp pháp sư tức những người có thể sử dụng ma pháp và hiệp sĩ là lực lượng có kỹ năng và khả năng chống lại Quỷ tộc.

Cuộc chiến kéo dài suốt mấy ngàn năm vẫn chưa có hồi kết. Thậm chí dù đã hợp sức với nhau nhưng Quỷ tộc thiện chiến vẫn có phần áp đảo hơn so với liên minh Thần – Nhân. Nhân tộc dù sao cũng chỉ là con người yếu đuối được Thần tộc ban cho ít sức mạnh để chống trả. Còn Thần tộc thì bắt đầu không tìm được lý do vì sao họ phải bảo vệ Nhân tộc nữa, chẳng phải chỉ cần họ cứ an phận sống ở thiên đường là được sao? Tại sao phải đốc sức bảo vệ loài người yếu đuối đó mãi? Đúng vậy, đại đa số các vị thần bắt đầu nhu nhược, họ không muốn chiến đấu nữa. Đến lúc này, chỉ còn lại sáu vị thần vẫn mang trong mình lòng yêu thương và muốn chở che cho Nhân tộc, họ chia nhau cai quản các vùng đất, và phù hộ cho Nhân tộc dưới quyền cai quản của mình. Từ đó sáu đế quốc được hình thành.

Mãi đến một ngày, khi vua của các vị thần đã mang lòng yêu một phụ nữ thuộc Nhân tộc và họ sinh ra được một bé gái. Cô bé nhanh chóng lớn lên, mang trong mình khả năng tiên đoán được tương lai. Với khả năng này, cô kêu gọi sự liên minh của sáu đế quốc và sự hợp tác của sáu vị thần cai quản. Cũng nhờ vậy, Nhân tộc đã nhiều lần ngăn chặn được sự tận diệt của mình trước sức mạnh của Quỷ tộc. Đứa con gái này được người đời gọi là Vu nữ, con gái của Vua các vị thần.

Năng lực của Vu nữ liên tục truyền lại cho các đời con cái của mình, dĩ nhiên chỉ có các bé gái mới sở hữu năng lực đó. Trải qua mấy ngàn năm, một Vu nữ đã đưa ra lời tiên tri rằng: Cuộc chiến sẽ kết thúc bởi các du hành giả đến từ thế giới khác. Họ bắt đầu tìm cách tạo một ma pháp để mở cánh cổng không gian với hy vọng tìm được những du hành giả trong lời tiên tri. Họ đã làm được, nhưng trong thời gian dài, họ vẫn vô vọng.

Trải qua thêm mấy trăm năm, một vị Vu nữ khác lại đưa ra một lời tiên đoán rằng: Khi Thiên sứ xuất hiện, cuộc chiến sẽ chấm dứt, bình yên sẽ trải dài khắp Huyễn Ảo Ma Giới...

***

Tin tức Thiên sứ xuất hiện tại thành Ra nhanh chóng lan ra khắp Huyễn Ảo Ma Giới. Các Đế quốc nhanh chóng Gửi các sứ giả của mình đến Đế quốc Lightbringer. Sáng sớm ngày hôm đó, cổng thành Ra tấp nập, đa phần là các hiệp sĩ và pháp sư trên khắp Huyễn Ảo Ma Giới đang tụ tập về, số còn lại là năm đoàn sứ giả đến từ năm Đế quốc còn lại. Trong thành, đường sá và nhất là các quán trọ đều trở nên đông khách khác thường. Kinh thành Ra tính đến thời điểm hiện tại trở nên đông đúc nhất lịch sử từ trước đến nay.

Nhóm sáu người bạn trẻ kể từ ngày mà Triệu Phương Nghi hóa thành Thiên sứ đưa đến thông điệp của các vị thần đã được đưa đến sống trong cung điện. Vẻ ngoài họ được chào đón và nhận được sự phục vụ của các người hầu, thực chất họ đang bị giam lỏng ở đây. Thiên sứ xuất hiện, định mệnh của các du hành giả. Đối với những người sống ở đây họ chính là những người thay đổi vận mệnh của Huyễn Ảo Ma Giới. Họ đã ở đây suốt một tháng rồi, và trong suốt khoảng thời gian đó Triệu Phương Nghi vẫn chưa tỉnh lại.

Từ phía cửa sổ rộng lớn của căn phòng hoàng gia lộng lẫy, Du Giang Thanh trong bộ trang phục lộng lẫy màu xanh biển với những ren và hoa như thuộc tầng lớp quý tộc đưa ánh nhìn xa xăm. Mái tóc xõa dài với những chiếc cài tóc có đính ngọc trai sang trọng tung bay thướt tha theo chiều gió. Chu Thiếu Tư cũng trang phục lộng lẫy như của Du Giang Thanh nhưng màu vàng, mái tóc dài vẫn thắt bím như thường lệ, và dùng một sợi vải thắt hình nơ màu vàng xinh xắn giữ lại phần đuôi tóc. Cô đang ngồi cạnh đầu giường vuốt ve trán của cô gái đang nằm bất động. Hai cô gái nét mặt đã buồn thảm trong suốt một tháng rồi.

Có tiếng gõ cửa từ phía ngoài. Cánh cửa bật ra từ từ, là ba chàng trai Du Thanh Lâm, Dực Vũ Sinh và Lục Khả Trí. Lục Khả Trí mặc trang phục của hiệp sĩ tập sự, gồm một chiếc áo sơ mi tay lở màu trắng, có ký hiệu mặt trời trên ngược trái, phối với quần tây đen dầy dặn, và bốt cao màu đen. Tay cậu cầm theo thanh kiếm của Ra. Du Thanh Lâm thì mặc bộ trang phục pháp sư tập sự, còm một bộ áo choàng dài tới gối, sau lưng có hình mặt trời, phía trong là áo sơ mi đơn giản màu trắng, cũng phối với quần tây đen và bốt đen. Dực Vũ Sinh mặc trang phục của dược sư tập sự, là một chiếc áo choàng dài đến chân, giữa bụng có dây đai thắt lại, trên dây đai lại có vài ống thuốc đang vắt bên hông, sau lưng có hình mặt trời lớn màu vàng, bên trong cũng là áo sơ mi trắng và quần tây đen như hai anh bạn kia, cậu cũng mặc bốt đen.

Ba chàng trai đến thăm cô bạn mỗi ngày, nhưng có vẻ tình hình vẫn không khá hơn cho lắm.

- Các đoàn sứ giả đã đến thành Ra. Hôm nay tướng quân Roger phải đi tiếp đón họ cùng đức vua. – Lục Khả Trí ngồi xuống ghế ở gần cửa phòng rồi nhìn Chu Thiếu Tư nói.

- Đại tư tế cũng vậy. – Du Thanh Lâm nói với Du Giang Thanh. – Chúng ta không cần đến lớp.

Du Giang Thanh thở dài, tay gác bên ô cửa sổ chống cằm:

- Thật tốt là không phải đến lớp học đó.

- Vậy hôm nay chúng ta có thêm thời gian chăm sóc Phương Nghi rồi. – Chu Thiếu Tư nói.

- Đội dược sư bảo tôi hôm nay đến để chuẩn bị thuốc cho Triệu Phương Nghi. – Dực Vũ Sinh đưa ra mấy ống thuốc rồi nói. – Tôi vừa điều chế ra và đã qua quá trình thử thuốc...

Kể từ ngày Triệu Phương Nghi hóa thành Thiên sứ rồi ngất đi, nhóm bạn được nhận định là những du hành giả trong lời tiên tri. Đế quốc hủy giao kèo giúp họ trở về thế giới của mình. Thay vào đó họ nhận được một giao kèo mới, thực hiện lời tiên tri sau đó mới được rời khỏi Huyễn Ảo Ma Giới. Không còn cách nào khác, họ phải chấp nhận, tuy nhiên nhóm bạn được đưa đến các lớp học kỹ năng chiến đấu theo đúng sở trường của mình. Du Thanh Lâm và Du Giang Thanh thì học ma pháp bởi nguồn gốc họ Du có liên quan đến ma pháp ở Huyễn Ảo Ma Giới. Chu Thiếu Tư và Lục Khả Trí được đưa đến lớp của các hiệp sĩ. Còn Dực Vũ Sinh được đưa đến lớp dành cho dược sư. Ngoài ra Lục Khả Trí còn bị làm khó làm dễ bởi cô gái tên là Nana, cô bé không chấp nhận cậu lag người kế thừa của Al, tức là người giữ thanh kiếm của Ra thế hệ kế tiếp. Cũng chính vì điều này, vị tướng quân mà họ từng gặp khi diện kiến đức vua, tức Roger là vị tướng quân của quân đội hoàng gia, cũng chính lá thầy của Al đã đích thân đảm nhiệm việc huấn luyện cho cậu, dĩ nhiên rất nghiêm khắc. Nhóm bạn đều đã trải qua một tháng vất vả để tập luyện.

Dực Vũ Sinh rút ra ống thuốc bên hông, Chu Thiếu Tư nhận lấy. Cô gái mở nắp rồi nhẹ nhàng đưa đến miệng của Triệu Phương Nghi. Thiếu Tư cố gắng châm thật nhẹ để không bị tràn thuốc ra ngoài. Mọi người nín thở hồi hộp nhìn và chờ xem kết quả. Đợi một hồi, Dực Vũ Sinh lại cúi gầm mặt xuống quay đi, tiến lại phía cửa phòng, dáng vẻ rất thất vọng mà nói:

- Xin lỗi mọi người... Tôi thật vô dụng...

- A Sinh... – Du Thanh Lâm lúc này vỗ vỗ vai anh bạn an ủi. - Rồi sẽ được thôi...

- A Sinh! Cậu làm được rồi! – Chu Thiếu Tư nói giọng mừng rỡ.

Dực Vũ Sinh, Du Thanh Lâm, Lục Khả Trí và Du Giang Thanh nhanh chóng tiến lại phía chiếc giường. Triệu Phương Nghi thật sự đã mở mắt, đôi mắt ấy vẫn mang trong đó ký hiệu sao sáu cánh. Cô đảo mắt xung quanh. Nhóm bạn mừng rỡ vô cùng. Dực Vũ Sinh lúc này tuy mái tóc tuy che gần hết khuôn mặt, nhưng không giấu được nụ cười mừng rỡ, cuối cùng sau một tháng học tập điều chế thuốc cậu cũng đã làm được rồi. Du Giang Thanh mừng đến phát khóc, ôm lấy cơ thể bé nhỏ. Tiếng ồn ào nhanh chóng náo loạn bên ngoài, một người hầu gái chạy vào phòng, thấy người được gọi là Thiên sứ đã mở mắt, liền mừng rỡ chạy ra thông báo. Lúc này, Triệu Phương Nghi lại nói bằng giọng bối rối:

- Là mọi người đúng không? Tại sao không mở đèn? Tớ không thấy gì cả...

Cảm xúc vui mừng bỗng vụt tắt. Đôi mắt cô bạn bé nhỏ trước mặt chẳng lẽ không còn khả năng nhìn thấy nữa?

***

Trong lâu đài, tại phòng ngủ của chính mình, một thực thể với vẻ ngoài chẳng khác một chàng trai tuổi đôi mươi là mấy vừa choàng tỉnh giấc, sau giấc ngủ dài. Trên chiếc giường rộng, ánh mắt lờ đờ với đôi ngươi vàng hé mở, nhìn lên phía trần nhà với những hình vẽ quỷ dị bên trên đó. Xung quanh là những bề tôi đã quỳ xuống sẵn, chúng không nói một lời nào.

- Ta đã cảm nhận được nó... Nguồn ma lực thanh khiết... - Hắn nói.

Một người phụ nữ mặc bộ váy hở bạo đang quỳ bên dưới giường cùng những tên khác, cô ta vẫn đang cúi đầu, nói:

- Đúng vậy thưa ngài... Lời của ả ta có vẻ đang dần trở thành sự thật. Hôm ấy tôi đã chạm trán với chúng. Trong số đó tôi cảm nhận được khí lực yếu ớt của bọn du hành giả...

- Đã mấy ngàn năm rồi, có lẽ phải chấm dứt thôi... - Người nằm trên giường nói.

- Xin ngài yên tâm! Tôi sẽ đoạt mạng Thiên sứ để hủy đi cái mơ mộng viễn vong của loài người đáng nguyền rủa đó! – Rebecca đáp lại.

- Hãy ban thứ này cho món đồ chơi mới của ngươi, hắn sẽ có ích... - Hắn lại nói.

Trước mặt người phụ nữ tên Rebecca xuất hiện một ống thủy tinh màu đen ngòm được bao quanh bởi hắc tố nghĩ ngụt đang lơ lửng. Cô ta đón nhận nó rồi nở một nụ cười nguy hiểm, rồi nói:

- Thay mặt anh ta thần xin cảm tạ ngài... Thưa Quỷ Vương...