Chương 3: Đừng về nhà sau 8 giờ

“Dậy rồi, dậy rồi, trông lễ phép quá.”

“Ôi ôi, nhìn gương mặt nhỏ hồng hồng kìa, nhưng mà sao đi đạo quán lại cạo đầu cho cô bé?”

“Đây là để giữ mạng, suỵt, nhỏ tiếng lại nào.”

Cuối cùng một giọng nói già dặn nguy nghiêm đã ngăn lại tiếng nói của mọi người.

Bánh bao nhỏ nằm trên giường nửa tỉnh nửa mơ, dụi dụi mấy cái rồi mở mắt ra, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của ai đó, ngây ngốc một hồi.

Bây giờ chắc là đã trưa rồi, rèm cửa được kéo xuống, trong phòng ngủ có hơi tối, Đường Cẩm vẫn còn đang ngái ngủ, cô bé chống tay ngồi dậy, nhìn đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, chớp chớp mắt tò mò.

Một chiếc bánh bao nhỏ mềm mềm, nhìn thôi đã khiến cho người ta yêu thích.

Trước mắt là một ông lão tóc bạc, cùng với một nhóm người hầu đang nhìn vào trong, cùng với dì đang mỉm cười.

Đường Cẩm hồi thần, nhìn thấy luồng khí xanh đen tỏa ra từ trán và ngực của ông thì liền biết đây chính là ông nội đang bị bệnh của mình.

Còn chưa đợi Đường lão gia tử, Đường Phong Phúc nói gì, Đường Cẩm đã mềm mại kêu một tiếng:

“Ông nội.”

“Êi, êi, bé ngoan của ông nội, mau để ông nội ôm cái nào, ông nội nhớ cháu muốn chết!”

Lão gia tử bình thường nghiêm túc bây giờ lại cười híp cả mắt, bé con ngoan ngoãn đáng yêu, khuôn mặt khi ngủ hồng hào mềm mại.

Con trai không giống con gái, cứ nghĩ đến 3 đứa tiểu tử thối kia, lại nghĩ đến 6 đứa cháu trai, đứa cháu gái duy nhất này càng nhìn càng thích.

Đầu trọc thì làm sao? Cũng là tiểu đầu trọc đáng yêu nhất trên đời!

Ôm tiểu bảo bối mềm mềm vào trong lòng.

Lão gia tử cũng thấy lạ, nói ra cũng kì quái, sáng nay khi thức dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn không ít, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều, ăn sáng xong mới biết cô cháu gái bé bỏng của mình đã về rồi, đang ngủ ở trên lầu.

“Ngủ đủ chưa nào? Chúng ta xuống dưới ăn trưa nhé?”

Đường Cẩm nheo mắt cười, gật gật đầu.

Trên bàn ăn, hôm nay khẩu vị của lão gia tử không tệ, ăn được hơn nửa bát cơm lớn, mới chú ý đến bên phòng khách hình như có chỗ không đúng.

“Cái bình sứ lớn kia đâu?”

Lão gia tử hơi cau mày.

Về thầy phong thủy kia, lão gia tử cũng từng nhận được một vài chỉ điểm, phát triển công việc kinh doanh, ít nhiều cũng có phần tin tưởng.

“Cháu nhờ cha bảo người chuyển đi rồi.”

Đường Cẩm đang cắm đầu ăn rất nghiêm túc, nghe nói đến chuyên môn của mình, thì liền ngẩng đầu lên.

“Chuyển đi thì sẽ tốt cho sức khỏe của ông hơn, có phải bây giờ ông nội thấy thoải mái hơn nhiều rồi không?”

Mấy thứ không tốt bị nhốt lại trong nhà làm cho sức khỏe của ông kém đi mấy tháng nay đang dần tiêu biến, ngọn nguồn mặc dù vẫn chưa được giải quyết nhưng một buổi sáng vẫn có thể cảm nhận được hiệu quả.

Cháu gái bảo bối bảo chuyển đi? Chuyển thì chuyển thôi, ông cũng cảm thấy để ở đó lỡ như có ai không may đυ.ng phải vỡ ra làm người ta bị thương thì sao, nhưng cũng không để tâm lời nói của Đường Cẩm.

“Còn không phải sao, gặp được Cẩm Cẩm, ông nội liền ăn cả nửa bát cơm lớn đây nè.”

“Có hiệu quả là vị bác sĩ giỏi.”

Trên cầu thang, Đường Dị Thành chạy xuống, liếc mắt sang tiểu đầu trọc đã thay một bộ đổ ngủ bình thường, bị đôi mắt mèo to tròn kia làm cho ngây ngốc, hơi cong môi.

“Đừng có đem công lao của bác sĩ để lên người người khác, như vậy là không tôn trọng bác sĩ.”

“Tiểu thiếu gia, mau ăn cơm thôi.”

Đường Dị Thành hừ một tiếng, kéo ghế ngồi đối diện Đường Cẩm, khi ngồi xuống cũng làm ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng sau khi Đường Cẩm nhìn cậu một cái thì làm như không có cậu ở đó, chuyên tâm ăn cơm, không nhìn thấy bộ dạng bất mãn của cậu.

Lão gia tử cau mày: “Phép tắc ăn cơm đâu?”

Đường Dị Thành hơi khựng lại, đang định nói gì đó, lão gia tử cũng không nhìn cậu, gắp một miếng thức ăn cho Đường Cẩm, nheo mắt cười, xem chừng rất thích đứa cháu gái này.

Cậu ngậm miệng lại, yên lặng ăn cơm.

Cậu biết ngay mà, ông nội đặc biệt thích Đường Cẩm, bởi vì nó là đứa cháu gái duy nhất của ông, rõ ràng chị họ của cậu từ nhỏ lớn lên ở Đường gia, đều là con gái, cũng đối xử rất tốt với ông nội, dựa vào cái gì mà chị họ của cậu ở đường gia phải cẩn thận từng li từng tí?

Có lẽ là từ đầu đã không ưa đường cẩm, cũng ít khi thấy ông nội thoải mái chiều chuộng như thế, liền đem tất cả mọi vấn đề đổ cho Đường Cẩm, cậu không muốn dính dáng gì, vậy thì cứ dùng chị họ để thể hiện ác ý với Đường Cẩm.

Đường cẩm cố gắng ăn hết cơm trong bát của mình, cái bụng đã căng tròn lên, ợ hơi một cái, bịt miệng lại, bấy giờ mới chú ý đến khuôn mặt thịt đầy sự bất mãn và ác ý của Đường Dị Thành.

Người anh họ này không thích cô bé.

Đường Cẩm dựa người vào chiếc ghế cao, không hề để tâm.

Người ghét cô có rất nhiều, cho dù là kẻ xấu hay là đồng nghiệp, ác ý mãnh liệt hơn Đường Cẩm đều đã từng xử lý, ác ý của người anh họ này, chẳng qua cũng chỉ là sự ghen tị của một đứa trẻ.

“Cẩm Cẩm không tức giận với người không hiểu chuyện.”

Đường Cẩm mềm giọng nói một câu, tiếp tục ăn cơm, đôi đũa đang gảy gảy trong bát cơm của Đường Dị Thành dừng lại, còn chưa kịp hồi thần, cảm thấy hình như vừa rồi có người mắng cậu?

Đợi khi cậu nhìn qua Đường Cẩm, cô bé đã chui vào trong lòng của lão gia tử rồi, ngẩng đầu lên khẽ nói.

“Ông quản gia ơi, cháu có thể gọi điện thoại cho cha không? Não của cha có vấn đề, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra.”

Ông quản gia: ........não có vấn đề?”

Mà đường di thành ăn được một nửa, nhìn thấy Đường Cẩm thì chẳng còn muốn ăn, cậu coi như là đã nhìn rõ rồi, cô em gái này không chỉ làm cho người ta ghét mà còn là một kẻ nói dối! Trực tiếp cầm ván trượt ra ngoài, còn gọi điện thoại cho mấy đứa bạn đã hẹn trước phàn nàn.

“Thành ca, nghe nói em gái cậu về rồi?”

“Đừng có nhắc đến nó với lão tử, nó vừa về, trong mắt của người trong nhà đều chỉ có nó, còn không cho tôi ăn hết bữa cơm, phiền chết đi được.”

“Anh trai.”

Đường Dị Thành vừa nói xong mấy lời này, sau lưng đã truyền đến giọng nói ngọt ngào, đối diện với đôi mắt mèo kia, cảm thấy có hơi áy náy.

Giấu điện thoại sau lưng, Đường Dị Thành tức giận nói, “Làm gi? Đi qua kia, tôi không rảnh chơi với trẻ con.”

“Em chỉ là muốn nhắc nhở anh, buổi tối về nhà sớm một chút, đừng có về sau 8 giờ, còn nữa khi về thì đừng đi qua cầu.”

Đường Cẩm nhỏ con con, chỉ cao bằng một nửa cậu bé chín tuổi, nhìn chằm chằm vào mặt cậu nói, cho dù giọng nói có ngọt đến đâu, thì nội dung của mấy câu nói này không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.

“Học ba cái đồ kì kì quái quái, đồ thần kinh.”

Tiểu bất điềm đã đi đến trước mặt cậu bé, giơ cánh tay mập mập ra, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Đường Cẩm không hề để bụng, vẫy tay với anh trai: “Có chuyện gì thì nhanh chóng chạy về nhà, bai bai anh trai.”

Mắt mèo chớp chớp, Đường Cẩm nhìn làn khói đen sau tấm lưng mập mạp của Đường Dị Thành, ngữ khí giống như sẽ gặp rắc rối, nhưng nụ cười cực ngọt.

“Không được tự cho mình là thông minh đâu.”

**

Đường Dị Thành trượt ván về phía đại lộ, tay cầm điện thoại, sắc mặt không tốt nhắn tin cho bạn bè.

“Đứa em gái này của tớ không phải đã đến đạo quán sao? Học được ba cái trò thần thần quỷ quỷ, còn bảo tớ phải về trước 8 giờ nữa chứ, đùa đấy à, hoạt động buổi tối 8 rưỡi mới kết thúc, nó đúng là có bệnh.”

“Có cần phải phóng đại như thế không?”

“Cô em gái này của cậu từ thôn quê về, bị chế độ phong kiến đầu độc không nhẹ.”

7 giờ, tiếng chuông báo trò chơi vang lên, Đường Dị Thành không hiểu sao có hơi bất an, không lâu sau, cậu đứng dậy.

“Thành ca, cậu không xem đến cuối sao, bây giờ về á? Mới mấy giờ?”

“Thành ca, không phải là cậu vì lời của cô em gái kia đấy chứ, nói về trước 8 giờ thì cậu liền về trước 8 giờ?”

Đường Dị Thành gạt tay mấy cậu bạn ra, cậu cũng không biết là tại vì sao, cứ cảm thấy trong lòng bất an không thôi, tốt nhất là nên về sớm, nhưng nói cậu nghe lời của Đường Cẩm?

“Tớ nghe lời nó làm gì? Tớ có bị bệnh đâu.”

____ ____ ____