Chương 14: Nghĩ xong kế hoạch chia tay rồi

Thời gian hẹn nhau là buổi tối ngày hôm sau.

Giữa tháng sáu, dương thụ hoa bay khắp nơi, tôi tương đối dị ứng với nó, cho dù trang điểm kỹ đến đâu thì bản chất của lớp trang điểm này nằm ở lớp nền, cho nên vẫn không thể che được cặp má đỏ ửng, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một vài vết sưng.

Trần Tự gửi tin nhắn cho tôi: “Tớ đợi cậu ở dưới lầu.”

Hôm đó tôi mặc một chiếc váy ngắn màu xanh trắng, đi giày thể thao màu trắng và tất trắng, băng đô màu trắng kem làm nổi bật mái tóc xoăn màu nâu, đến cả nước hoa cũng thơm ngọt ngào.

Lúc xuống lầu tôi hơi căng thẳng, trước kia cũng có mấy chàng trai hẹn tôi ra ngoài chơi nhưng đều bị tôi uyển chuyển từ chối, đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với một người con trai.

Còn là chàng trai tôi mới gặp một lần.

Lúc đi xuống, tôi không tự chủ được mà đi chậm lại, dần dần, Trần Tự xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Có lẽ vì để che đi hình xăm trên cánh tay, anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh bên ngoài chiếc áo ba lỗ, phía dưới mặc quần dài màu đen, đi đôi giày Drunk xám trắng, mái tóc ngắn hơn so với trước, dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, thoả mãn yêu cầu của một anh chàng đẹp trai.

Anh chỉ lặng lẽ đứng ở đó vẫn có thể thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái.

Tôi đi về phía anh, anh cũng nhìn thấy tôi, im lặng, chăm chú chờ đợi tôi đi về phía anh.

Khi đứng trước mặt anh, tôi chưa kịp giới thiệu bản thân thì anh đã nói trước: “Mặt cậu hơi đỏ.”

Giọng điệu nhạt nhẽo giống như con ngươi màu hổ phách, không có chút châm chọc hay chế nhạo nào.

Anh nghiêm túc, như thể chỉ đang trần thuật một sự thật, hoặc tò mò về nguyên nhân khiến mặt tôi đỏ.

“Tớ bị dị ứng với cây dương thụ hoa.” Tôi giải thích chậm rãi.

Vừa lúc tôi ngước mắt lên đối diện trực tiếp với ánh mắt trầm tĩnh của anh, chẳng qua chỉ là đối diện với anh mà tim tôi bất giác đập nhanh hơn, mặt cũng nóng bừng.

Lần này tôi thật sự “đỏ mặt”, cũng may có cái cớ dị ứng che giấu.

Bây giờ nhìn lại, có phải kể từ khi tôi đơn phương bước về phía anh, từ khi tôi đỏ mặt tim đập nhìn thấy anh, tôi đã không dừng được bước chân chủ động rồi hay không?

Mà từ lúc bắt đầu, trong mối quan hệ này, Trần Tự vẫn luôn trong thế chủ động mà bị động.

Sau khi ăn cơm với Doanh Doanh ở căn tin, cô nàng giữ lời hứa, kéo tôi đến tiệm trà sữa, không nói một lời mà mua cho tôi một cốc trà sữa tôi yêu thích nhất.

Cô nàng ngồi đối diện vui vẻ nhai trân châu, mắt sáng ngời, tôi thấy cô nàng giống như đang hưởng thụ lạc thú trên đời, tôi cố ý giở trò, nói: “Doanh Doanh, tớ muốn chia tay với Trần Tự.”

Như thể đang nói sự thật.

Cô nàng sửng sốt, sau đó cười không nói nên lời, thản nhiên nói: “Định lừa chó à.”

Tôi thu lại biểu cảm, nghiêm túc nói: “Thật đấy.”

Cô nàng đặt trà sữa xuống, đôi mắt đảo khắp mặt tôi, thấy tôi nghiêm túc không giống như đang nói dối, cô nàng dường như nhận ra sự thật, dáng vẻ như bị cây gậy chọc vào cổ họng.

Tôi có thể lý giải cho cô nàng, dù sao thì đối với một người vừa gặp đã trêu ghẹo “sao cậu dậy sớm thế? Tối hôm qua không mệt à”, chắc sẽ ngạc nhiên khi nghe thấy tôi nói muốn chia tay.

“Này…Hôm qua mới kỷ niệm tròn một năm…” Doanh Doanh lắp bắp nói một câu, “Không phải lúc khai giảng cậu nói…”

Tôi ngắt lời cô nàng, kiên định nói: “Anh ấy không thích tớ.”

Doanh Doanh ngạc nhiên không nói thành lời.

“Chỉ là một số chuyện nhỏ nhặt mà thôi, ví dụ như tớ ám chỉ mình giận dỗi, anh ấy lựa chọn coi như không thấy; ví dụ như anh ấy rất ít khi kể chuyện của mình; ví dụ như khi chúng tớ đi cùng nhau, lúc nào anh ấy cũng im lặng; ví dụ như từ lúc anh ấy theo đuổi tớ đến bây giờ, phần lớn thái độ đều là thờ ơ, lạnh nhạt… Tớ không hiểu rõ anh ấy, tớ đoán có lẽ tính cách của anh lạnh lùng từ nhỏ, tớ không trách anh ấy nhưng tớ không muốn tiếp tục nữa.”

Tôi thực sự không muốn nói chuyện mình nghe thấy ở phòng thí nghiệm cho Doanh Doanh, những gì tôi đang nói hiện tại xuất phát từ cảm xúc cá nhân của tôi, đương nhiên cảm xúc sẽ có sự sai lệch, mà những lời nói của Trần Tự là bằng chứng trực tiếp nhất.

Tôi muốn để lại thể diện cho nhau, cũng không muốn tỏ vẻ.

Vẻ mặt của tôi bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, nhưng Doanh Doanh lại rất kích động, nghiến răng nói: “Cậu ta như vậy còn đòi yêu làm gì? Nếu cậu ta thờ ơ, lạnh lùng như thế thì cứ sống một mình đi, sao lại muốn gây tai hoạ, làm tổn thương người khác cơ chứ!”

Thật ra Doanh Doanh có hơi ngưỡng mộ Trần Tự, học sinh giỏi khoa vật lý của trường đại học bên cạnh không chỉ nổi tiếng bằng tên, ai cũng mang tâm lý ngưỡng môi, nhưng một khi liên quan đến tôi, chắc chắn sẽ lựa chọn đứng về phía tôi mà không hề suy nghĩ.

Đã từng gọi “anh Tự” cũng biến thành “đàn ông thối”.

“Anh ấy không làm tổn thương tớ.” Nghe Doanh Doanh nói, tôi không cần nghĩ ngợi mà nói ra.

Dù sao thì anh vẫn là bạn cùng phòng kiêm bạn giường tốt, việc nào ra việc đó, cái này tôi phải giải thích giúp Trần Tự.

“Trong chuyện tình cảm, một bên bị động hưởng thụ tình cảm của người khác, nhưng phản hồi lại bình thường, thậm chí còn lạnh nhạt, chẳng lẽ không phải tổn thương?” Doanh Doanh nói rất nghiêm túc.

Tôi sững người một lúc.

Sau ba giây, giống như để an ủi cô nàng, tôi cụp mắt xuống, cười một cách thoải mái: “Không sao, dù sao thì tớ cũng không thích anh ấy hắn lắm.”

Đúng, tôi chỉ ham sắc đẹp và cơ thể của anh mà thôi, chưa đến mức quá thích, cho nên Trần Tự nói những lời đó không hề khiến tôi tổn thương, tôi muốn chia tay với anh chỉ bởi vì tôi cảm thấy mệt mỏi khi hai người không thích nhau lại sống chung dưới một mái nhà.

Tôi muốn sau khi chia tay, chỉnh lại tâm trạng, chờ đợi một người trong mắt chỉ có tôi như Cầu Cầu, một người chiều theo ý của tôi.

Không đợi Doanh Doanh nói tiếp, tôi chạm vào mu bàn tay của cô nàng, mỉm cười: “Tớ nghĩ xong kế hoạch chia tay rồi, cậu muốn nghe không?”