Chương 3

.

Tiêu hóa xong sự thật rằng mình sẽ phải ở lại đây thực hiện nhiệm vụ, Lục Tu điều chỉnh tốt trạng thái rồi nhanh chóng dung nhập vào thế giới này, nhớ kĩ toàn bộ nội dung tư liệu trong đầu. Cái màn hình kia cũng rất kỳ lạ, khi nào anh muốn nhìn nó sẽ tự động hiện ra, sau khi anh xem xong nó lại tự động biến mất, anh phải nghiên cứu các dữ liệu đó một cách thật cẩn thận mới được.

Sau khi đọc xong thông tin của Hạ Mặc, hai ngày sau anh mới bắt đầu hành động, dù sao trong tay anh cũng chỉ có tư liêu về Hạ Mặc và chính mình. Vì để phòng ngừa các trường hợp xấu xảy ra, anh đã tra trước các thông tin về thế giới này trên mạng và phát hiện thấy thế giới này và thế giới thực cũng không khác nhau là mấy.

Ở trong thế giới này đàn ông chia làm hai dạng, một là đàn ông mà ai cũng biết hai là một số đàn ông có thể sinh con. Những người đàn ông này thường có một cái ấn ký màu đỏ ở động mạch cổ, liếc mắt là có thể nhìn thấy, mà Hạ Mặc chính là một người đàn ông như vậy.

Hai ngày sau đó, Lục Tu tìm cớ tiếp cận chồng của Hạ Mặc với thân phận là trợ lý của Trần Mục, bắt đầu những ngày tháng thăm dò cuộc sống của cậu.

Là một trợ lý thay cấp trên đi đổi quần áo hay lấy những tài liệu để quên trong nhà là chuyện rất bình thường. Lục Tu cũng dựa vào những cái cớ này để ở trước mặt Hạ Mặc xoát độ tồn tại. Bởi vì Hạ Mặc thích ăn đồ ngọt, cho nên vào mỗi thời điểm anh đi tới nhà cậu, anh đều mang theo một miếng bánh kem nhỏ, sau đó ánh mắt cực kỳ dịu dàng mà đưa cho Hạ Mặc, lợi dụng cơ hội hắn ta không có ở nhà, tranh thủ thời gian xin thông tin liên hệ với Hạ Mặc. Bắt đầu từ khi đó, lúc nào anh bị mắng cũng kể lại cho cậu nghe, đang đi trên đường bỗng nhiên thấy một con mèo đáng yêu cũng muốn chia sẻ cho cậu xem, ăn được bánh kem ngon lại luôn nhớ đến cậu, chụp ảnh gửi cho cậu, nói muốn rủ cậu đi nếm thử…

Anh thể hiện ra hình tượng về người một đàn ông đang yêu thích một ai đó đến vô cùng nhuần nhuyễn, làm Hạ Mặc cảm nhận được tình yêu của anh nhưng rồi lại ngượng ngùng và xấu hổ. Sau một tháng xoát cảm giác tồn tại, cuối cùng anh cũng đem giá trị hạnh phúc thấp đến đáng thương của Hạ Mặc tăng lên tới 30%.

Lục Tu nhìn tiến trình 30% kia, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, anh tự khoác lên trên mình bộ dáng của một người đàn ông trưởng thành, dịu dàng và đáng tin cậy rồi đi đến nhà của Hạ Mặc.

Khi Hạ Mặc mở cửa cho anh đã rất kinh ngạc xong lại có chút mất tự nhiên, trốn ở sau cửa lắp bắp hỏi anh: “Anh, anh Lục, sao anh tới đây mà cũng…cũng không nói trước với tôi một tiếng?”

“Ôi, xin lỗi, là tôi đường đột rồi, có cái gì không tiện sao? Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, lần sau…”

“Không, không phải!”. Hạ Mặc vội vàng cắt ngang lời của anh, nói xong mới ý thức được mình làm như vậy hình như không tốt lắm, mặt bỗng đỏ lên, đưa tay hé ra một khe cửa nhỏ: “Chỉ là tôi ở nhà ăn mặc tương đối tùy tiện, sợ anh nhìn sẽ cảm thấy tôi lôi thôi, như vậy sẽ rất ngại ngùng.”