Chương 4

Nói tóm lại là cậu không nghĩ tới sẽ có người đến nhà thăm hỏi, vì vậy nên Hạ Mặc đang mặc một bộ quần áo ở nhà, dứng trước mặt Lục Tu có chút bối rối.

“Cậu Hạ mặc như vậy trông rất đẹp, cũng rất đáng yêu”. Đây là lời nói thật lòng của Lục Tu. Hạ Mặc sở hữu khuôn mặt thiên hướng trẻ con, chiều cao hơn 1m7 nhưng dáng người lại mảnh khảnh hơi gầy, trông thoạt nhìn rất dễ thương. Anh bỗng nhớ tới những lần ăn mặc nghiêm chỉnh của Hạ Mặc trước đây, khóe miệng Lục Tu tự nhiên cong lên một nụ cười nhẹ.

Bỗng dưng được Lục Tu khen cậu như vậy, không khí xung quanh tự nhiên trở nên hơi mập mờ khó nói. Hạ Mặc vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm nay anh tới đây là có chuyện gì sao? Hôm nay là ngày nghỉ, Trần Mục cũng đi công tác rồi, hẳn là trong nhà không có đồ vật gì cần lấy chứ?”

“A, cái này…” Lục Tu ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Tôi tới là muốn, muốn đưa cậu đi ra ngoài,… à…, cậu đừng có hiểu lầm, lần trước không phải tôi nói hứa sẽ dẫn cậu đi ăn bánh kem ngọt của cửa hàng kia sao. Tôi nghĩ giám đốc Trần không có ở nhà thì cậu sẽ thấy buồn chán, cho nên…”

Tuy rằng Lục Tu có nói cậu không cần hiểu lầm, nhưng vào ngày nghỉ cuối tuần cô nam quả nam lại đi cùng nhau vào cửa hàng bánh kem ngọt kia, làm cậu khó tránh khỏi mà suy nghĩ nhiều. Hạ Mặc cắn cắn môi, lý trí nói cho cậu biết rằng cậu phải cự tuyệt nhưng trong lòng lại luôn có giọng nói mê hoặc thúc giục cậu. Người này là do Trần Mục tự mình dẫn về, cậu chỉ cùng người ta ra ngoài ăn cái bánh kem, không có gì ghê gớm hết…

Nhìn vào bộ dáng do dự mãi không quyết định được của cậu, Lục Tu nhanh chóng thêm vào đó một chút mê dược thuyết phục cậu: “Bởi vì tôi thấy cậu không vui, cho nên muốn dẫn cậu đi giải sầu, tôi biết giám đốc Trần…Tôi thực sự chỉ là muốn dẫn cậu đi ra ngoài để quên đi những chuyện không vui trong lòng, cười nhiều hơn một chút. Cậu không muốn đi cũng không sao cả, để lần sau tôi đưa cậu đến nơi đó cũng được”.

Nghe anh nói đến Trần Mục, trong lòng Hạ Mặc trở nên đau xót, người tình của Trần Mục có thể ngang nhiên đi vào trong nhà, theo hắn ta đi công tác là chuyện như cơm bữa, trên dưới công ty có khi ai cũng biết.

Quay lại nhìn bộ dáng như là mất mát của người đàn ông, Hạ Mặc đột nhiên vì một giây xúc động mà gật đầu đồng ý. Trên môi người đàn ông chợt nở lên một nụ cười, cậu bỗng không thể kiềm chế mà che đi trái tim đang đập loạn xạ trong ngực, vội vàng bảo anh chờ cậu một chút sau đó nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đóng cánh cửa lại, dựa lưng vào cửa, rối loạn thở dốc nhưng một chút cũng không hối hận về quyết định nhất thời của mình vừa rồi.