Chương 8

Thời điểm cậu vừa đi ra, cả mái tóc của cậu đều ướt nhẹp. Quần áo Lục Tu đưa cho vẫn có hơi lớn, một bên cổ áo lỏng lẻo trượt nhẹ xuống bờ vai, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm.

Ánh mắt Lục Tu tối sầm lại, cầm lấy khăn tắm đi tới bên người cậu, bàn tay nhẹ nhàng cách một lớp khăn giúp cậu xoa khô mái tóc: “Vừa mới bị mắc mưa, bây giờ tắm xong lại không lau tóc luôn, cậu muốn bị cảm à?”

Hạ Mặc cúi đầu ngoan ngoãn để anh lau, trong l*иg ngực trái tim đang đập thình thịch, xung quanh mũi cậu đều là hương vị của Lục Tu.

Mặc dù cậu và anh dùng chung một loại sữa tắm rất giống nhau, nhưng mùi hương từ trên người Lục Tu cứ như mê dược quyến rũ lấy cậu, khiến cậu không tự giác muốn tới gần.

Bàn tay lau tóc của Lục Tu bỗng dừng lại, trực tiếp dùng tay không sờ xuống đầu cậu, giữ chặt lấy sau gáy, bất ngờ hôn xuống.

Đôi môi mềm mại bị ngậm lấy ướŧ áŧ mυ"ŧ cắn, cảm giác tê dại khiến Hạ Mặc theo phản xạ mở ra hai cánh môi, đáp lại cảm giác sung sướиɠ không rõ này

Lục Tu dễ dàng đưa lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cậu, đầu lưỡi của anh linh hoạt đảo quanh, câu lấy đầu lưỡi Hạ Mặc triền miên liếʍ mυ"ŧ.

Đôi tay Hạ Mặc không tự giác đưa ra vòng lên trên cổ anh, say đắm cùng anh hôn môi, cảm giác miệng lưỡi dồn dập tương giao này làm cậu say đắm mê mẩn, trái tim trống vắng phảng phất như được lấp đầy, đáy lòng giờ đây tràn ngập toàn là ấm áp.

Không biết từ lúc nào, hai người đã hôn nhau ra tới tận sô pha. Lục Tu ngồi phía dưới còn cậu ngồi trên đùi anh, mãi tận một lúc lâu cả hai người đều không phát hiện mà chỉ tập trung vào đối phương chăm chú làm nụ hôn sâu thêm.

Cho tới khi bàn tay Lục Tu bất ngờ luồn vào trong áo, sờ lên trên xoa nắn ngực cậu, cậu mới giật mình bừng tỉnh, giữ chặt lại bàn tay đang sờ loạn của anh, nội tâm hoảng sợ muốn đứng lên: “Đừng như vậy mà, chúng ta không thể như vậy đâu, tôi … tôi phải đi về, tôi nên đi về rồi Lục Tu.”

Đồ ăn đưa tới miệng rồi sao còn để mất, Lục Tu giữ eo Hạ Mặc xoay người đè cậu xuống sô pha, cầm lấy bàn tay của cậu ấn lêи đỉиɦ đầu, đồ ăn ngon thế này hiển nhiên là phải ăn cho bằng được: “Không có việc gì, không làm sao đâu Hạ Mặc, cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”

Hạ Mặc sợ hãi, nước mắt rưng rưng lắc đầu: “Không cần, không cầu đâu, cầu xin anh, để tôi đi đi, tôi không muốn, không muốn như vậy…”

Cái quần rộng thùng thình rất dễ dàng bị cởi xuống dưới, Lục Tu một tay sờ xuống bờ mông trơn bóng của cậu, một tay xoa xoa hai má đỏ hồng, hôn xuống đôi môi ướt nhẹp, nhẹ giọng dỗ dành: “Không có sao hết Hạ Mặc, Mặc Mặc, bé yêu, em đừng sợ, tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, để tôi làm được không?”