Quyển 2: Tứ kỳ huyết nguyệt

Chương 7:

[15+ ahihi :)]

Máu đỏ ấm nóng, từng dòng chảy vào động mạch, da thịt mọc ra nhanh chóng, sợi sợi bện chặt vào nhau dưới lớp da lạnh lẽo, hai trái tim vốn im lặng bắt đầu đập từng nhịp đều đặn.

Tóc dài xoã tung trên giường, trắng đen hoà lẫn, đan xen mà lại như hai thái cực cách biệt.

Hơi thở dần đều đặn...

Ngón tay ấm áp di chuyển trên da thịt lạnh lẽo, lướt qua nốt ruồi lệ ở khoé mắt, sống mũi cao thẳng đến môi mỏng lạnh bạc.

Mi dài rung động, Uy Liêm mở mắt, huyết đồng tử co rút, không ngờ đến hình ảnh đầu tiên hắn thấy được sẽ như vậy.

Vẫn là nữ nhân với mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh như biển của năm đó.

Nhưng dường như lại không giống, nàng ta không mang dáng vẻ cứng rắn, kiên cường hắn đã nghĩ.

Mỹ nhân ngồi trên người hắn, ánh mắt sâu như biển, nụ cười yêu dị ẩn ẩn nơi khoé môi. Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới, chiếc cổ trắng ngần, mạch máu nhấp nhô, xương quai xanh quyến rũ, bộ ngực no đủ phập phồng.

Eo nhỏ mềm mại, đôi chân trắng mịn thon dài,...

Ngón tay nàng mang theo nhiệt độ di chuyển trên người hắn dọc theo cần cổ xuống vòm ngực cứng rắn lạnh lẽo.

Trong lòng bất chợt xuất hiện cảm giác kì lạ hắn chưa từng cảm nhận được, ấm áp đến mức có phần nóng bỏng.

Uy Liêm dường như nghe được nhịp tim của chính mình trở nên rối loạn, hơi thở gấp gáp.

Thật nóng.

Thấy đối phương không có xu hướng sẽ mở lời trước, hắn chỉ có thể hoảng hốt ngăn bàn tay đang sờ loạn kia của nàng.

"Ngươi... đang làm cái gì!?"

Vũ Mị cắn môi dưới, khoé miệng nâng cao, cười cười. Đôi mắt long lanh mị hoặc, ẩn ẩn sắc giảo hoạt của hồ ly.

Cả người toả ra một loại khí tức cuốn hút nguy hiểm tựa như bông hồng gai góc, khiến người ta hiểu rõ động vào có nghĩa là tự tổn thương chính mình, nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm đến.

Uy Liêm nhìn sực nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của nàng khi trước, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Có cảm giác bản thân đã làm sai chuyện gì đó nghiêm trọng...

Chúa tể huyết tộc sao có thể là con mồi chứ! Huyết tộc vốn dĩ là kẻ săn mồi, nhân loại chỉ là bữa ăn, tựa như mèo và chuột mà thôi. Hắn lại có thể sợ một con chuột sao!?

Uy Liêm phẫn nộ trừng mắt, huyết đồng tử tràn ngập sát ý.

Vũ Mị cười cười nhìn hắn, đôi mắt xanh như ngọc và huyết đồng tử đối diện... tạo thành hai thái cực đối lập, ôn nhu tựa nước và nóng bỏng như lửa.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó."

Nhưng Uy Liêm chỉ hừ một tiếng. Móng tay sắc nhọn đâm thẳng về phía ngực trái Vũ Mị.

Không ngờ chỉ còn cách nơi đó một chút, bàn tay hắn đột nhiên khựng lại, cả người đều không thể cử động.

Uy Liêm kinh ngạc trừng mắt, nhìn ký tự kì lạ trên khắp cơ thể hắn bắt đầu sáng lên.

"Cái gì!? Thứ này!? Từ khi nào..."

Hắn không ngu, từ khi sinh ra hắn đã phải đối đầu với đám phù thuỷ kia, sao hắn có thể không hiểu đám văn tự này.

Bản khế ước kia không có vấn đề gì... nhưng tại sao...

Đây rõ ràng là dấu ấn của nhiều thần chú thượng cổ khác nhau!

Kết hợp nhiều thần chú sao? Xem ra trong suốt những năm hắn ngủ say, nàng ta so với năm xưa càng mạnh mẽ hơn rồi.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà hắn rốt cuộc chính là vẫn thua.

Có lẽ thiên sinh bất bại như hắn, rốt cuộc cũng có một thứ gọi là khắc tinh. Người này, chính là khắc tinh của hắn.

Tựa như trời đã sinh voi thì ắt sẽ sinh cỏ.

Vũ Mị nghiêng đầu, ngón tay lướt qua lọn tóc của đối phương.

"Chiếc áo này dính máu, ngươi giúp ta cởi ra."

Rồi nàng cầm vào bàn tay đang dừng trên không trung của hắn, đặt lên gò bông đào no đủ đầy đặn đang phập phồng của mình.

"..."

Uy Liêm nhíu mày, kiên quyết nhắm mắt giả chết.

Vũ Mị cúi người khẽ cắn lên vành tai đỏ lựng của hắn. Rồi như chú mèo nhỏ liếʍ mép, mơn mớn khoé môi đối phương.

Uy Liêm bị đùa bỡn tiếp tục giả chết... nhưng nhiệt độ cơ thể đã bán đứng hắn.

Vũ Mị lại nghịch ngợm cắn xuống cổ Uy Liêm.

Ngón tay thon dài lướt trên ngực hắn, di chuyển dần xuống phần nóng bỏng phía dưới...

Uy Liêm thực sự không giả chết nổi nữa... mở mắt nhìn Vũ Mị, ánh mắt mang theo nét kinh hoảng trước sự lớn mật của nàng, lại ấn chứa vài phần mê hoặc cháy bỏng.

Hắn cụp mắt, trầm giọng nói:

"... Nếu nàng muốn sức mạnh đế vương huyết tộc... thì đây không phải là cách đâu...".

Âm thanh mang đậm hơi thở nam tính của hắn càng kí©h thí©ɧ Vũ Mị.

Nàng dứt khoát kéo rách lớp vải ngăn cách, vứt xuống sàn.

Vũ Mị từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, môi anh đào quyến rũ mấp máy. Nàng nói:

"Ta không cần sức mạnh huyết tộc, ta muốn chính là.."

Nàng ngập ngừng, giọng nói không hề thanh thoát trong trẻo như những nữ nhân khác mà có chút trầm trầm nhẹ nhàng, lại càng giống với ma âm dụ hoặc muốn đưa người ta vào mộng cảnh. Vũ Mị khom người thổi vào tai Uy Liêm.

"... chính là ngươi."

Uy Liêm bị một chữ "Ngươi!" sau cùng của Vũ Mị làm cho bất ngờ không thôi. Đem cả chuyện cố gắng cử động chống trả quên mất, chỉ chăm chú quan sát nàng.

Đôi môi nhỏ, hàng mi cong, cần cổ trắng nõn, ngón tay thon dài..., ánh mắt đó, nụ cười đó, từng cử chỉ, từng âm thanh phát ra, tất cả đều quá sức cuốn hút, khiến người ta muốn điên cuồng trầm mê.

"Ha ha..Thành thật một chút nào.." Vũ Mị cười cười, hôn xuống cơ ngực rắn chắc của hắn. Gian xảo cắn nhẹ lên điểm đỏ quyến rũ.

Uy Liêm gầm nhẹ một tiếng, hơi thở rối loạn.

Những tiếng thở dốc nặng nề khiến không khí trong phòng càng trở nên nóng bỏng.

Âm thanh va chạm của da thịt đầy khiêu gợi pha lẫn tiếng nước mờ ám.

————————-

Uy Liêm mở mắt, căn phòng vẫn tối đen như mực.

Đầu có chút nhức nhối, những ký ức dần hiện ra rõ mồn một.

Khuôn mặt đẹp đẽ không tỳ vết hết chuyển đỏ, chuyển xanh lại chuyển trắng.

Cảm xúc của hắn chính là ngũ vị tạp trần.

Nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

Đường đường là đế vương huyết tộc mà lại.. lại...

Chuyện này...

Không lường trước được.

Cửa nhà tắm "cạch" một tiếng.

Uy Liêm hoảng hốt nhắm mắt giả vờ ngủ.

Được rồi, hắn cũng không biết tại sao mình phải giả vờ ngủ.

Có lẽ là do không biết phải đối mặt với người kia thế nào.

Nhưng..., hắn rốt cuộc là nạn nhân cơ mà!? Phải nên nổi giận đùng đùng chất vấn, sau đó bắt nàng trả giá!!!

Vũ Mị nhìn Uy Liêm, khoé môi nhếch càng cao. Nàng cười cười lại gần ngồi xuống.

Uy Liêm cảm nhận được giường lún xuống, cả người cứng lại. Tuy rằng hắn thả lỏng rất nhanh, nhưng vẫn không qua nổi đôi mắt sâu thẳm của Vũ Mị.

Hơi thở ấm nóng đột ngột phả vào tai làm cho toàn thân Uy Liêm dựng đứng...

"Này bảo bối..." Vũ Mị cười cười.

"Bảo bối à.. chào buổi sáng." Giọng nàng ngọt ngào nhưng lại mang đậm âm sắc đùa cợt.

"Hừ! Ai là bảo bối của ngươi. Tránh ra một chút! Đồ phụ nữ không có liêm sỉ."

Uy Liêm phẫn hận ngồi bật dậy, tuôn ra một tràng.

Vũ Mị liếʍ môi, nghiêng đầu nhìn hắn. Tóc mượt như suối xoã tung, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, Uy Liêm nhìn lại nhìn, rốt cuộc có chút không thể rời mắt.

Hắn biết dưới lớp khăn kia...

Vũ Mị bật cười.

"A.. nàng dâu nhỏ giận rồi. Ngươi có nhiều tác dụng như vậy, thì chính là bảo bối chứ sao."

"Vô liêm sỉ! Thứ phụ nữ như cô... thật là khiến người ta ghê tởm."

Uy Liêm vội ngồi lùi lại.

Vũ Mị bĩu môi, nức nở một tiếng, lại lập tức bật cười, miệng thì nói. "Thật là đau lòng." mà gương mặt lại chẳng có chút gì gọi là thương tâm.

Nàng quay người, nửa khuôn mặt được ánh rọi đến, một nửa tối đen như mực, ánh mắt bảy phần nguy hiểm ba phần mờ ám.

"Với lại, nói ngươi bây giờ là 'của ta' thì xét trên mặt nào cũng không sai đâu."

Liếc qua vành tai đỏ rực của Uy Liêm, không để hắn nói hết, nàng đã bước đến cửa.

"Ta biết ngươi là người thông minh, lát nữa xuống dưới ăn sáng. Tiêu hao quá nhiều thể lực rồi."

Nói xong tiêu sái bước đi, để lại Uy Liêm ngây ngốc nhìn theo.

Tuy là hậm hực đến cắn răng nhưng ngoại trừ làm theo nàng nói thì hắn cũng không thể làm khác được.

Bữa sáng cũa Vũ Mị rất đơn giản, chỉ có bánh mì, thịt nguội và sữa tươi.

Thế mà so ra thì vẫn còn phức tạp hơn Uy Liêm.

Vũ Mị ngước mắt nhìn, hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ, mái tóc dài được buộc lên bằng nơ, huyết đồng tử lạnh lẽo, nốt ruồi lệ yêu dị.

Uy Liêm liếc nàng một cái. "Nhìn cái gì!?" rồi hậm hực kéo ghế ngồi xuống.

Trước mặt hắn chỉ có một chiếc ly trống không.

Uy Liêm đen mặt nhìn Vũ Mị, ánh mắt chất vấn lên án.

"Nóng hổi sẽ ngon hơn." Vũ Mị cười nhạt.

Giơ cổ tay ra, cắt một đường ngọt sớt.

Máu tươi chảy thẳng xuống ly. Quyến rũ mà quỷ dị.

Uy Liêm nhíu mày, hắn cảm nhận được cơn đau ở chính ở tay mình nhói lên. Không có máu chảy ra, chỉ có cơn đau.

Chắc là hiệu ứng của khế ước chết tiệt kia...

Vũ Mị đẩy ly đến chỗ hắn, sau đó thi chuyển thuật chú chữa thương cho mình, vết thương nhanh chóng liền lại.

Uy Liêm quay đầu đi không thèm liếc ly máu lấy một lần. Nhưng hương vị toả ra khiến hắn không nhịn được nuốt nước miếng mấy lần.

"Không đói sao?" Vũ Mị cười.

"Hừ."

"Nhanh một chút, hôm nay có nhiều thứ phải chuẩn bị lắm."

Vũ Mị đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi nàng khuất khỏi tầm mắt, Uy Liêm liền cầm vội lấy ly máu.

Vũ Mị khép cửa, nhìn hắn cười cười. Tính cách người này sao lại giống mèo như vậy chứ. Thú vị!