Quyển 2: Tứ Kỳ Huyết Nguyệt

Chương 9: Đêm dài lắm mộng

Ngải Lệ Toa chỉ nhìn Duy Khắc Đa, thê lương cười trào phúng.

Như vậy đấy, không một lời nói, không một tiếng động, nhưng trong lòng ta đều biết, mọi chuyện không còn như trước nữa.

Còn về phần tại sao, cái gì hay tại ai, vậy thì khó nói. Suy cho cùng, nhân quả, số phận, ai biết được.

Duy Khắc Đa nhắm mắt, bất giác thở dài một tiếng.

"Không ai phản đối chứ!?"

Đáp án đương nhiên là không, .... bởi vì phản đối ...tức là sẽ có một người trong này bị gϊếŧ.

Hết thảy những thứ khác, khi đứng lên bàn cân với sinh mạng và sống còn, đều trở nên bấp bênh.

Đám người chuyển sang một căn phòng khác. Ngồi quanh một chiếc bàn dài. Mỗi người đều khoác một chiếc áo đen dài, mũ che kín nửa khuôn mặt.

Chuyện đưa một người lên ngôi hoàng đế đương nhiên không giống bầu chọn tổng thống, với yêu cầu đoàn kết thống nhất của Huyết Tộc, người kế nhiệm - trong trường hợp không được thừa nhận là người thừa kế bởi cựu hoàng đế, phải được sự đồng ý của toàn bộ hội đồng để lên ngôi.

Ngải Lệ Toa tựa người vào lưng ghế, nhếch môi cười ngạo nghễ.

"Đoàn kết? Được thôi, loại bỏ những kẻ phản loạn, số còn lại cũng sẽ tính là đoàn kết thôi. Phải không!?"

Lời này, tuy tàn nhẫn lại ngông cuồng, nhưng cũng không sai.

Đám huyết tộc nhìn nàng ta, đôi mắt đỏ sáng rực dưới ánh trăng, sát khí tản mát lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình. Có người thâm trầm im lặng, có người run rẩy đặt bút.

Cuối cùng, tất cả phiếu đều được thu vào một chiếc hộp vàng.

Ngải Lệ Toa gật đầu với Đức Cổ Lạp, hắn bắt đầu đổ phiếu ra mặt bàn.

"Đồng ý."

"Đồng ý."

"Đồng ý."

....

Từng âm thanh vang lên, một lần, hai lần,... Đám người vừa lo sợ vừa khó chịu, không dám phản đối, lại không hi vọng nàng ta trở thành hoàng đế, vạn phần mâu thuẫn.

"Đồng ..."

Đức Cổ Lạp khựng lại, đây là phiếu thứ 13 rồi.

Ngải Lệ Toa nheo mắt.

"Cái gì? Đọc đi."

Đức Cổ Lạp vừa quay đầu nhìn hội đồng vừa hoảng hốt.

"Phiếu này.."

"Hay lắm..." Ngải Lệ Toa bật cười "Là ai!?" Nàng ta đứng dậy.

Đức Cổ Lạp đưa tờ giấy qua cho Ngải Lệ Toa. Bên trên giấy là một dòng chứ đỏ như máu.

Trên đó chỉ có một cái tên.

Về phần cái tên này làm sao có thể khiến Đức Cổ Lạp run rẩy, lý do đương nhiên chỉ có một.

Ngải Lệ Toa ngả người vào ghế, khinh thường nhìn Đức Cổ Lạp.

"Mới thế mà đã run rẩy, nếu hắn ta thực sự còn sống, ông nghĩ chúng ta còn ngồi được ở đây chắc." Hơn nữa, nàng ta nhìn hội đồng. "Nếu hắn ta ở đây, có thể che dấu được khí tức cường đại đó sao. "

Đức Cổ Lạp gật đầu, trấn tĩnh lại. Chỉ có Duy Khắc Đa nghi ngờ nhìn xung quanh. Hội đồng chùm mũ kín nửa mặt, khó mà phân biệt. Còn về lý do tại sao lại mặc như vậy, một là khả năng quan sát và thị lực của huyết tộc cực tốt, nếu để ý có lẽ có thể biết được từng phiếu là do ai viết. Vì thế cần che mặt. Ngoài ra còn tạo cảm giác hắc ám huyền bí.... rất ngầu.

Đức Cổ Lạp nhìn Ngải Lệ Toa.

Ngải Lệ Toa lắc đầu. "Đã sớm tính đến chuyện này rồi. Các vị thực sự cho rằng ta ngây thơ vậy sao?"

Nàng ta ngửa đầu, ánh mắt như kẻ trên cao nhìn xuống.

"Các vị có thấy con số nhỏ ở trên ghế của mình chứ? Con số đó, tương ứng với con số trên tờ giấy này."

Hội đồng chỉ biết nhìn nhau kinh ngạc, đó căn bản là giấy trắng.

Đức Cổ Lạp càng đắc ý, cầm tờ giấy giơ lên. Đem hơ qua giá nến. Hai chữ số từ từ hiện lên trên giấy.

"Là số 13"

Ngải Lệ Toa cười.

"Đúng là một con số đẹp."

Tất cả đồng loạt nhìn về phía chiếc ghế có số 13.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, tiếng động lớn thu hút tất cả sự chú ý.

Tiếng giày cao gót vang nhịp đều đặn. Nữ nhân mặc váy đen dài, trên tay cầm quyền trượng, cứ thế ngang nhiên đi vào trong.

Đám người có thể nhìn thấy nụ cười trên môi nàng.

"Chút thủ đoạn nhỏ này dùng rất tốt, không nghĩ đến cô cũng có ngày thông minh như vậy." Giọng nàng thanh lãnh, mang theo chút ý cười.

Nữ nhân đưa tay hạ mũ về phía sau, lộ ra mái tóc bạc như trăng, đôi mắt xanh như biển, ngũ quan tinh sảo tựa điêu khắc.

Khí tức nhàn nhạt mềm lại như nước, lại cứng cáp lạnh lẽo như băng.

Nàng cười, đôi mắt dường như sáng hơn sao trời, lại khiến cho người ta nhìn không thấu.

"Y Ly Sa!"

"Đều là người cũ tái ngộ cả, các vị, đã lâu không gặp!" Vũ Mị cười.

"Lần cuối gặp mặt thật sự là quá lâu, nhớ không hết các vị. Chỉ có Ngải tiểu thư đây là mới gặp không lâu, chắc chưa quên tôi chứ!"

Ngải Lệ Toa nhíu mày. Cả người đều là sát khí bừng bừng. "Tìm mỏi mắt không thấy, không ngờ cô lại tự đến nộp mạng đấy!"

Vũ Mị nhìn nàng ta, quay đầu lại cười với Duy Khắc Đa. "Ồ, cậu cũng ở đây nữa, thật sự là đông vui nha!"

Duy Khắc Đa cũng tức giận gầm lên: "Cậu lừa tôi!" Nhưng vẻ mặt lại đều là thất vọng của việc bị lừa dối.

Ngải Lệ Toa nhìn đến mặt hắn, hai tay âm thầm siết chặt.

"Y Ly Sa Bạch! Cô còn gì trăn trối trước khi chết không!?"

"Ấy ấy!" Vũ Mị lùi lại, xua xua tay. "Đừng vội, chúng ta còn nhiều chuyện phải nói, manh động không tốt đâu."

"Nhiều lời vô ích." Ngải Lệ Toa đã như một cơn gió phi về phía nàng.

Duy Khắc Đa giật mình: "Khoan đã..!"

Vũ Mị mở to mắt, dáng vẻ ngạc nhiên, cong môi.

Bàn tay của Ngải Lệ Toa còn cách Vũ Mị một chút thì khựng lại.

Ánh mắt mọi người cũng theo đó mà ngưng động.

Một bàn tay khác cầm chặt cổ tay nàng ta, hất ngược lại về phía sau. Lực đạo không hề nhỏ. Ngải Lệ Toa không phòng bị, bật ngược lại phoá sau. May mắn Duy Khắc Đa đang ở gần, lập tức đỡ được nàng ta.

Sau khi ổn định, bọn họ mới nhìn lại phía cũ, chỉ có một bóng áo choàng đen, bay vọt về phía sau lưng Y Ly Sa. Đó chính là kẻ ngồi ở ghế số 13 khi nãy.

Vũ Mị mỉm cười, phá bỏ kết giới che đi khí tức của Uy Liêm. Sát khí vừa mở ra, mọi người đều cảm thấy có một luồn gió lạnh cắt qua mặt, tóc gáy dựng đứng.

Lập tức toàn bộ hội đồng liền đẩy thế, đứng dậy, sau đó đồng nhất cúi đầu.

"Bệ hạ vạn tuế!!!"

Ngải Lệ Toa lùi lại níu lấy cánh tay Duy Khắc Đa, khẽ gọi. "Duy Khắc Đa."

Duy Khắc Đa gật đầu: "Ta đây. Không sao."

Hắn tiến lên một bước, nghi hoặc nói: "Giả thần giả quỷ cái gì! Uy Liêm rõ ràng đã chết rồi! Có giỏi thì lộ mặt."

Uy Liêm cũng không ngại bỏ mũ xuống, gương mặt đẹp đến hút hồn của kẻ được thượng đế ưu ái cũng lộ ra, thế nhưng ngàn năm nay cũng chẳng có người dám nhìn thẳng mà chiêm ngưỡng.

Đôi mắt đỏ như máu, nguy hiểm mà thu hút. So với sát khí cường đại không giấu diếm của huyết tộc non trẻ như Ngải Lệ Toa, thì khí tức của Uy Liêm mang theo sự bình ổn từng trải của một kẻ đã sống ngàn năm giữa đất trời, lẩn quất nhưng bảo bọc cả không gian, giống như chiếc bẫy khổng lồ, không để cho người khác một lối thoát.

Duy Khắc Đa lùi lại phía sau, Ngải Lệ Toa liền cầm lấy tay hắn.

Duy Khắc Đa cũng cầm lại , lúc này, chiến tuyến đã phân rõ.

Bầu không khí trở nên cang thẳng, Vũ Mị quay sang nói với Uy Liêm.

"Này."

Uy Liêm thấy giọng nàng nghiêm trọng như thế, bất giác cũng trở nên nghiêm túc. "Sao?"

Vũ Mị nghiêm túc nhìn hắn.

"Chúng nó cầm tay nhau kìa."

"...." Thì?

Uy Liêm nhướng mày, hỏi lại: "Có phải cũng muốn thể hiện gắn kết?"

Vũ Mị lắc đầu: "Không, ta chỉ muốn nói là show ân ái sẽ chết sớm."

Uy Liêm cảm thấy như vừa bị hẫng. Quay đầu hừ một tiếng. Ai mà theo kịp tư duy quái quỷ của nàng ta chứ.

Vũ Mị lại như an ủi chú mèo đang xù lông mà đưa tay xoa đầu hắn, cười cười: "Gắn kết? Không phải đã làm rồi sao?"

"..." Vô liêm sỉ!

Không biết xấu hổ!

Không có tiết tháo!

Hừ!

Vũ Mị cười đến thoả mãn.

Trêu chọc tự nhiên như vậy, so với bất kỳ hành động ân ái nào đều hiệu quả hơn.

Duy Khắc Đa có chút không thể tin nhìn sang, mà không chỉ có hắn, tất cả những người khác cũng như vậy.

Năm đó, không phải là đồng đội của Y Ly Sa đều chết dưới tay Uy Liêm? Còn Uy Liêm lại bị moi tim và phong ấn bởi Y Ly Sa hay sao? Chuyện mà ai cũng biết này, chẳng lẽ còn có thể có ẩn tình khác hay sao?

Y Ly Sa và Uy Liêm có thể không thù hận nhau hay sao?

Giữa bốn người bọn họ, dù rằng thù hận và tình yêu hỗn độn như thế nào, nhưng sau cùng thì vẫn đã phân rõ ranh giới.

Cho dù bị ép buộc hay tự nguyện, đều đã ngồi chung một thuyền rồi. Sau trận chiến này, nếu có trở mặt quay lưng, vậy thì cũng là chuyện của sau này.

Gió rít gào thổi qua khe cửa, nghe như tiếng roi da vun vυ"t bên tai. Trăng đỏ như máu, mây đen mịt mờ. Tiếng sói tru văng vẳng từ góc rừng.

Hẹn ngày huyết nguyệt cuối cùng, gặp mặt kết thúc tất cả.