Chương 12.1: Chim hoàng yến, bị bắt trở lại

Editor: L’espoir

*

Thẩm Chi bị bắt quả tang tại chỗ xấu hổ rụt chân, ánh mắt hướng về phía con chó săn ngoan ngoãn nép sau lưng người đàn ông, bịa ra một cái cớ là đói bụng.

Người có thể xuất hiện trong nhà máy này, ở đâu có người tốt?

Cô không trông cậy việc đối phương sẽ tin.

Nhưng đôi mắt xanh trong suốt kia hiểu rõ chớp chớp hai cái, không vạch trần, ngược lại hướng Thẩm Chi đưa tay ra: “Xuống đây, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó.”

Ở phía bên kia, chiếc xe địa hình đã đi sâu vào ‘vùng đất hoang dã hoang dã’ huyền thoại— Tsavo.

Người dân địa phương thường nói: Nakuru là một cái l*иg, Maasai Mara chỉ là một sở thú, còn những con voi của Amboseli đã được nghiên cứu một cách ngu ngốc. Nếu bạn thực sự thích động vật hoang dã, bạn phải đến Tsavo.

Vườn quốc gia Đông Tsavo với diện tích hơn 13.000 mét vuông, luôn có thể gặp báo hoa mai, sư tử, khỉ đầu chó, cá sấu sông Nile và các sinh vật khác trong các trại hoang dã, những người thích sống trong các trại ven sông Galana.

Với đôi đồng tử màu nâu vàng kia, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con quái vật sắt đang lao qua.

Nơi bánh xe sắp bị cán nát, chúng đột nhiên xuất hiện giữa những khu rừng rậm và bụi rậm, từ đó biến mất không thấy đâu.

Những câu chuyện kỳ thú ra đời ở đây dường như luôn không thể tách rời hai từ “săn bắn”.

Người lái xe đang ngậm một cành cây Marseille trong miệng, nhàm chán nhai cho sạch miệng. Cho đến khi lái xe chạy dọc theo bờ sông hơn mười phút, một hang động bị cây cọ che khuất gần hết lối vào hiện ra trước mặt mọi người, đạp phanh phát ra một tiếng ‘kít… ít’ đầy phấn khích: “Ha, đến rồi.”

Vu Ngật là người đầu tiên xuống xe. Hắn ngồi xổm xuống, ấn đầu ngón tay vào những dấu chân hình tròn trên mặt đất, sâu chừng ba centimet trên mặt đất.

Lúc đứng dậy, cán dao găm thò ra khỏi túi quần bị hắn ấn xuống, khẩu súng trong tay bị ném trở lại ghế xe. Quay đầu phân phó mấy người dắt chó săn: “Con bên trong cùng lắm cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi. Thay súng gây mê đi.”

Hang động tối tăm, không nhìn nổi năm ngón tay càng đi sâu vào bên trong thì mùi hôi thối càng nồng nặc.

Vu Ngật dắt một con chó săn trong tay, ánh đèn pin mạnh mẽ chiếu sáng vách núi, tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ẩn sau ánh sáng, giống như một con thú đang ngủ đông.

Nhận thức như vậy đã mang lại sự an tâm nhất định cho một số vài người đứng sau đã bị tước quyền sử dụng súng săn.

Đột nhiên, hắn dừng lại.

Trong khi lũ chó săn đang nóng nảy, Vu Ngật giơ mu bàn tay ra sau làm ra động tác ‘đứng yên’, gan bàn tay nắm chặt dây xích chó, trong cổ họng phát ra một tiếng: “Suỵt—”

Ở nơi cách bọn họ không đến một mét, có một đôi mắt đen láy sáng ngời ướŧ áŧ đang cùng mọi người nhìn nhau. Đuôi ngắn cũn có một chùm lông đen thô cứng ở cuối, vô thức lắc trái lắc phải, phát ra âm thanh ‘sàn sạt’.

Con voi con ba tháng rưỡi, trong hai mắt không có ham muốn sống, phảng phất như đang chìm sâu trong đầm lầy thống khổ, đằng sau sự bùng nổ hận thù mãnh liệt là một sự im lặng chết chóc.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!