Chương 47: Bỏ Trốn Cùng Mẹ Bầu (7)

Cùng với tấm hình, Lâm Thanh Thanh còn gửi một đoạn tin nhắn thoại đến…

【Bảo bối, cố lên! Nếu có thiếu tiền nhớ nói với mẹ, mẹ sẽ cố hết sức giúp con!】

Đoạn tin nhắn này khiến Lâm Tiểu Đường trầm ngâm giây lát: “...”

Nếu cô nhớ không lầm trong cốt truyện sau khi biết mẹ cô muốn kết hôn với Lãnh Kiêu Hàn, mẹ anh ta đã chạy đến kiếm chuyện, bà ta bỏ ra mười tỷ để mẹ cô rời khỏi Lãnh Kiêu Hàn.

Nhưng bởi vì con gái nằm trong tay Lãnh Kiêu Hàn nên mẹ cô sao có thể đồng ý.

Thấy mẹ cô sống chết không chịu rời khỏi con trai mình, bà ta tìm mọi cách làm nhục mặt mẹ cô thậm chí còn hắt cà phê vào mặt mẹ cô.

Ngày hôm qua, lúc nhắn tin cho mẹ, Lâm Tiểu Đường chỉ nghĩ mẹ mình sẽ cố sức biến mười tỷ thành hai mươi tỷ.

Ai ngờ, mẹ cô giỏi vậy, một hơi kiếm về sáu mươi tỷ!

Phải biết rằng giá trị thị trường của tập đoàn Lãnh Thị chỉ có hơn 1000 tỷ, vốn lưu động của họ cũng chỉ có bảy, tám chục tỷ.

Nhưng nhận số tiền lớn như vậy từ tay mẹ Lãnh Kiêu Hàn, dù là Lâm Thanh Thanh hay Lâm Tiểu Đường đều không thấy áp lực gì.

Dù sao mục đích của họ vẫn luôn là thoát khỏi tay Lãnh Kiêu Hàn.

Nhìn số dư trong thẻ, Lâm Tiểu Đường tức khắc nhắn tin với nhóm thương nghiệp Blue đề cử.

【Dùng mọi cách kéo Lãnh Kiêu Hàn xuống khỏi ghế tổng giám đốc.】

【Chuyện này chúng tôi làm được.】Đối phương lập tức trả lời: 【Nhưng tiền có lẽ sẽ không đủ dùng.】

Lâm Tiểu Đường: 【Thêm ba mươi tỷ.】

【Được.】

Sau khi xác định mọi thứ đã đâu vào đấy, Lâm Tiểu Đường kết thúc cuộc trò chuyện, tắt máy tính.

Bên kia, nhóm thương nghiệp cô thuê cũng nhanh chóng ra tay.

Người trong tập đoàn Lãnh Thị dần phát hiện, những hoạt động thương nghiệp gần đây của họ luôn đột ngột xuất hiện một đối thủ cạnh tranh mới, liên tục quấy rối và phá hỏng kế hoạch của họ.

Cho dù là thu mua cổ phần hay đầu tư kỹ thuật, chỉ cần là thứ tập đoàn Lãnh Thị hứng thú đều có bóng dáng họ xuất hiện.

Sau khi hao tổn mấy trăm tỷ, cuối cùng cũng có người nhận ra họ đang bị ngắm bắn.

Thế tấn công của đối phương cực kỳ mãnh liệt, tài chính hùng hậu không có bất kỳ khuyết điểm gì để họ phản công, giống như đây là một công ty được lập lên chỉ để tấn công tập đoàn Lãnh Thị.

Vì thế, lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn buộc phải mở một cuộc họp khẩn cấp.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Các người đắc tội ai sao?”

Trong hội nghị, chủ tịch Lãnh Kiến Quốc ném báo cáo lên bàn, tức giận quát lớn: “Nếu họ nhằm vào chúng ta ra tay, tất nhiên phải có nguyên nhân, đã điều tra ra lai lịch của họ chưa?”

Tập đoàn Lãnh Thị ở thành phố Hoài Hải gần như là đứng đầu toàn bộ khu vực.

Đã quen thuận buồm xuôi gió, không ngờ bản thân lại bị một nhóm thương nghiệp đánh đến tơi bời như vậy.

Trong bầu không khí nghiêm túc này, có người ngẩng đầu lên cẩn thận nói: “Trước đó chúng tôi cũng thử liên hệ với người quản lý của công tỷ này, cũng hỏi lý do họ nhằm vào tập đoàn chúng ta…”

Lãnh Kiến Quốc lạnh lùng hỏi: “Họ nói thế nào?”

Nhìn chủ tịch một cái, người nọ nuốt nước bọt, giọng càng thêm nhỏ: “Họ, họ nói chúng ta điều tra xem gần nhất tổng giám đốc Lãnh đã làm chuyện gì?...”

“Kiêu Hàn? Sao lại có liên quan tới nó?”

Không ngờ chuyện này có liên quan đến con trai mình, sắc mặt Lãnh Kiến Quốc tức khắc thay đổi.

Cố tình lúc này, bí thư của ông còn nhào vào phòng họp một cách vội vã: “Chủ tịch, không hay rồi, có chuyện lớn rồi! Trên mạng mới có tin hot!”

Vừa nói bí thư vừa giơ điện thoại ra.

Lãnh Kiến Quốc cúi đầu nhìn thì thấy nội dung tin hot hôm nay có liên quan đến việc quỹ tài chính của công ty họ đang rung chuyển.

Bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cổ phần tập đoàn Lãnh thị liên tục ngã giá. Không ít dân cổ phiếu đã bắt đầu bán tháo, trên mạng cũng xuất hiện những bình luận liên quan đến chuyện này.

Những đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Lãnh Thị biết vậy càng mừng. Họ vội bỏ một số tiền lớn thuê seeding, mượn cơ hội này để dìm chết danh tiếng tập đoàn Lãnh Thị.

Không bao lâu, tập đoàn Lãnh Thị đã phải đối mặt với khủng hoảng truyền thông lớn nhất từng có.

Mà ngay lúc này còn có một nhóm thương nghiệp đang bắn tỉa tập đoàn họ.

“Chủ tịch, phải làm sao bây giờ?” Đối mặt với tình huống như vậy, không ít người trong hội nghị nhìn nhau đầy hoang mang.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Lãnh không có lời giải thích nào với chúng tôi sao?” Có người to gan, trực tiếp hỏi thẳng.

Ai cũng có thể nhìn ra, dù là chuyện cố tình nâng giá thu mua đến chuyện tin đồn bậy bạ bỗng nhiên xuất hiện trên mạng đều là do một người lên kế hoạch.

Mà nguyên nhân họ làm vậy chính là bởi vì Lãnh Kiêu Hàn.

Bây giờ tập đoàn gặp chuyện như vậy, hơn phân nửa là lỗi của Lãnh Kiêu Hàn.

Hiện tại, kẻ đầu sỏ gây tội còn nằm viện, không thể thực hiện nghĩa vụ của tổng giám đốc mà còn chiếm vị trí đó.

Lãnh Kiến Quốc mặt mày tối sầm, tựa hồ định nói gì đó. Nhưng còn chưa chờ ông há miệng, thì các cổ đông đã đồng loạt gọi đến.

Chuyện đã đến nước này, mặc kệ thế nào nhà họ Lãnh cũng phải giải quyết hậu hoạn.

Cuối cùng, Lãnh Kiến Quốc thở dài ra quyết định.

“Chuyện tin đồn trên mạng cứ áp xuống trước đi đã.” Ông trầm giọng nói: “Huỷ bỏ chức vị tổng giám đốc của Lãnh Kiêu Hàn, xuống làm phó tổng giám đốc, trước tiên cứ để Lãnh Viên giữ chức đó đi.”

Lãnh Viên chính là con trai cả của em trai Lãnh Kiến Quốc, tính tình trầm ổn, năng lực nghiệp vụ rất tốt, trong tập đoàn được không ít người tin cậy.

Để anh ta tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của Lãnh Kiêu Hàn, cũng coi như Lãnh Kiến Quốc đã thoả hiệp.

Vì toàn bộ tập đoàn, Lãnh Kiến Quốc chỉ có thể hy sinh Lãnh Kiêu Hàn cho dù đó là con của ông ta.

Đối với quyết định này của Lãnh Kiến Quốc, mọi người đều gật đầu tán thành.

Còn ý của Lãnh Kiêu Hàn… Chuyện đó thì liên quan gì họ?

Vì thế Lãnh Kiêu Hàn đã đánh mất chức tổng giám đốc của mình.

Nhưng dù anh ta có không cam lòng, còn muốn tiếp tục kiếm chuyện thì sau khi đã mất chức, những người cấp dưới có năng lực của anh ta cũng sớm bị tổng giám đốc mới nhận chức đổi thành người mới.

“Kiêu Hàn, bây giờ con cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đợi đi, đợi hai chân khoẻ rồi hẳn đi được không?”

Nhìn con trai tức giận, mẹ Lãnh Kiêu Hàn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chờ con ra ngoài rồi nhớ nghiêm túc đi làm, ba con nhất định sẽ cho con trở lại chức sớm thôi.”

“Con không đi!”

Lãnh Kiêu Hàn cầm cái ly trên tay ném xuống đất: “Chờ con trở về, con còn có thể làm tổng giám đốc sao? Tên Lãnh Viên kia còn trả lại cho con sao?”

Hưởng thụ ưu đãi nhiều năm như vậy, Lãnh Kiêu Hàn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị công ty vứt bỏ.

Lãnh Kiêu Hàn xưa nay luôn cao ngạo sao có thể chấp nhận kết cục này.

“Kiêu Hàn…”

Nhìn con trai khốn khổ, bà ta không biết nên nói gì.

Từ giây phút biết lý do nhóm thương nghiệp kia nhắm bắn tập đoàn, bà đã biết mình bị Lâm Thanh Thanh chơi.

Gần đây Lãnh Kiêu Hàn làm chuyện gì?

Gần đây, nó chỉ làm đúng một chuyện là dây dưa với Lâm Thanh Thanh!

Cũng đúng, có thể dạy dỗ đứa con gái âm trầm như Lâm Tiểu Đường, Lâm Thanh Thanh sao có thể là loại đàn bà ham tiền đơn giản được.

Nhưng để không bị chồng và con trai mắng, bà ta không dám nói chuyện cho tiền Lâm Thanh Thanh ra.

Nếu để Lãnh Kiến Quốc biết tiền Lâm Thanh Thanh thuê người nhắm bắn tập đoàn là do bà trả, chỉ sợ ông ta sẽ tức giận đến mức ly hôn với bà.

Mà con trai bà, người vì vậy mà mất đi chức tổng giám đốc biết chuyện chắc chắn sẽ không tha thứ cho người mẹ này.

Nhưng nghĩ một lúc lại thấy thật buồn cười.

Họ đường đường là nhà họ Lãnh bây giờ lại bị một cặp mẹ con bơ vơ không nơi nương tựa ép tới nước này.

Thoả hiệp chắc chắn phải thoả hiệp nhưng lòng bà lại không thể nhịn nổi nỗi nhục này.

Không được, bà cần nghĩ cách khiến hai mẹ con Lâm Thanh Thanh phải trả giá đại giới!

Người có thể nuôi dạy ra người như Lãnh Kiêu Hàn, có thể để ý đến pháp luật bao nhiêu chứ?

Không, đối mặt với hai mẹ con Lâm Thanh Thanh không tiền không quyền, họ thậm chí không cần làm việc trái pháp luật, chỉ cần mở miệng là đủ rồi.

Sau vài cuốc điện thoại gọi cho tâm phúc của mình, bà ta nở nụ cười đầy tàn nhẫn.

Không phải Lâm Thanh Thanh muốn giành lại con gái sao? Không phải muốn thoát khỏi con trai tôi để cao chạy xa bay sao?

Vậy để cô ta biết kết cục của việc đắc tội nhà họ Lãnh là thế nào.



Cùng thời gian, bên kia, Lâm Thanh Thanh đã được đưa đến cổng nhà họ Lãnh thấy người hầu dắt tay con gái bước ra.

Vừa rồi, mẹ Lãnh Kiêu Hàn cuối cùng đã đồng ý cho cô dẫn con gái rời đi, cũng đồng ý trả quyền nuôi con cho cô.

Nhưng trước đó, cô cần ký một hợp đồng, nội dung là từ nay về sau cô và con gái không được quay về nhà họ Lãnh.

Đối với Lâm Thanh Thanh, đề nghị này quá hợp ý cô.

Cô không ham cái gì của nhà họ Lãnh, cũng không muốn nhìn thấy tên đàn ông ghê tởm Lãnh Kiêu Hàn!

Sau những ngày sống trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng cô cũng gặp được con gái sau một tháng.

Ở trước mặt mọi người, Lâm Thanh Thanh nhào tới ôm chầm Lâm Tiểu Đường.

Lâm Thanh Thanh định nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng nước mắt đã rơi xuống.

“Mẹ à, không sao.” Cô bé giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lâm Thanh Thanh: “Mẹ đã làm rất tốt.”

Là một đứa con nít bị nhốt trong nhà họ Lãnh, rất nhiều chuyện đều không thể làm được.

Một tháng qua, vẫn luôn nhờ Lâm Thanh Thanh ở bên ngoài nói chuyện với nhóm thương nghiệp.

Có lẽ mẹ cô rất yếu đuối, có lẽ cũng rất ngốc.

Nhưng mẹ cô cũng có sự kiên cường mạnh mẽ mà người thường không thể sánh bằng.

“Đi, chúng ta về nhà.” Lâm Tiểu Đường nói.

Lâm Thanh Thanh lau nước mắt, cười nói: “Được, chúng ta về nhà.”

Chỉ cần có con gái ở bên, cuộc sống của họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Lâm Thanh Thanh tin chắc là thế.

Nhưng ngày hôm sau, Lâm Tiểu Đường trở về bên mẹ mình, mẹ cô đã mất việc.

“Lâm Thanh Thanh à, không phải chúng tôi có ý kiến với cô, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác.”

Nhìn Lâm Thanh Thanh mặt mày tái mét, cấp trên bất đắc dĩ thở dài nói: “Phía trên yêu cầu chúng tôi phải đuổi việc cô.”

Cứ như vậy, vì nhà họ Lãnh tạo áp lực nên Lâm Thanh Thanh chỉ có thể bỏ việc.

Chờ đến khi phỏng vấn tìm việc nơi khác, Lâm Thanh Thanh mới bi ai nhận ra gần như không có nơi nào chịu nhận cô.

Dù là làm lao công hay phục vụ, giám đốc các công ty đều tỏ ra khó xử. Mà dù cho cô có được nhận vào làm thì sau đó công ty cũng xảy ra đủ loại chuyện cuối cùng cô sẽ lại mất việc.

“Ngại quá, cô Lâm, cô không thích hợp với công ty của chúng tôi.”

Ngày thứ ba, cô nhận công việc thứ tư, lãnh đạo gọi điện thoại đến lạnh nhạt nói: “Ngày mai cô không cần tới làm.”

“Xin lỗi, có thể cho tôi một cơ hội không?...” Nghe đối phương nói xong, Lâm Thanh Thanh vội khẩn cầu.

Còn chưa chờ cô nói xong, đối phương đã cúp máy.

Càng khiến cô khó chịu hơn là nhà trẻ cũng gọi đến, đối phương ý nói con gái cô có xích mích với bạn khác không thích hợp đến nhà trẻ họ để học nữa.