Chương 25: TRA RA MANH MỐI

**Editor: Hye Jin**

Người vừa mở miệng là anh họ nhỏ nhất của Lữ Giai, chỉ mới 17 tuổi, tố chất tâm lý yếu. Vừa trải qua một buổi tối tra tấn, hai mắt của hắn nhìn qua không có tinh thần chút nào, cả người ủ rũ, run rẩy, ngay cả góc áo cũng bị chà sát làm cho biến dạng.

Trái lại Cảnh Vân Chiêu lại có chút đồng tình với cậu ta, cả một buổi tối cậu ta vẫn luôn cúi đầu, biểu hiện chột dạ, cả cổ cũng cứng đờ.

"Chúng cháu thật sự không phải cố ý." Tên anh họ kia khóc lóc, cậu ta nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Tâm tình Giai Giai không tốt, chúng cháu muốn dỗ em ấy vui vẻ cho nên đưa em ấy đi KTV gần đó ca hát, không ngờ trên đường gặp phải Cảnh Vân Chiêu, chỉ có một mình cô ta, chúng cháu nghĩ là có thể dạy dỗ cô ta một chút, cho nên kéo cô ta vào trong hẻm nhỏ để động thủ, không nghĩ đến chúng cháu không đánh không thắng được, cho nên anh cả nóng nảy, mới cầm cục đá ném vào cô ta nhưng cô ta tránh được, lại trúng vào đầu anh Ba......"

Cậu ta khóc đến đứt ruột đứt gan, nhịn cả buổi tối sự sợi sợ hãi dâng lên gấp trăm lần.

“Không, không sai…… Chính là như vậy……” Ngay lập tức tên còn lại cũng không ngừng thừa nhận.

"Các người nói bậy! Là Cảnh Vân Chiêu ra tay!" Anh cả trong nhảy dựng lên, vọt đến chỗ hai người bọn họ, đấm mạnh sống mũi của đối phương.

Chỉ thấy đối phương chảy ra hai hàng máu tươi ngã sang một bên, bị dọa cho đến hôn mê bất tỉnh. Chuyện vừa xảy ra, cảnh sát chung quanh cũng không thể không ngồi yên, lập tức tiến lên kéo người lại.

"Không phải là con làm! Mẹ phải tin tưởng con! Đều là Cảnh Vân Chiêu! Đều là cô ta! Em nói đi Giai Giai, em nói cho bọn họ biết, chuyện này không có quan hệ gì với anh!" Anh cả hoàn toàn phát điên, giống như dã thú kêu gào.

Lữ Giai chỉ là cô gái mới mười lăm tuổi, trước kia chưa hề gặp chuyện như vậy. Nhưng cô ta rõ ràng, từ lúc anh họ kia mở miệng, bọn họ liền không xong cả rồi.

Nước mắt "Ào ào" rơi xuống, cả người Lữ Giai ngồi xụp dưới đất, cả bọn ôm nhau khóc ròng: "Anh cả không phải cố ý...... Chúng con chỉ muốn dạy dỗ Cảnh Vân Chiêu một chút mà thôi, là do Cảnh Vân Chiêu né tránh mới thành như vậy......"

"Lữ Giai! Ngươi chính là cái người gieo họa, ngươi nói bậy!" Mặc dù đang bị mấy viên cảnh sát lôi đi, trong cơn tức giận vẫn đạp Lữ Giai một cước.

Đâu chỉ có vị anh cả kia tức giận, mà ba người cô của Lữ Giai lúc này cũng nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét.

Đời bọn họ Lữ gia chỉ độc nhất một nam đinh, đó chính là cha của Lữ Giai, nhưng đến đời cháu thì hết lần này đến lần khác, nhà họ Lữ gả ra bốn người con gái, mỗi người cũng chỉ sinh một người con trai, duy chỉ có cha của Lữ Giai sinh được một cô con gái là Lữ Giai.

Tuy rằng đáng tiếc, nhưng cả thế hệ chỉ có một đứa bé gái, cho nên hằng ngày vẫn luôn yêu thương cưng chiều, lại không nghĩ rằng, là bọn họ yêu thương nuông chiều trên bàn tay lại là đứa gây ra chuyện lớn như vậy.

Lúc này, cha mẹ của người anh ba cũng vừa đến, vừa hay lại đυ.ng vào một màn này.

“Giai Giai a, chúng ta không làm gì lỗi với con, làm sao con có thể hại chúng ta như vậy!" Tiếng khóc kia từng cơn liên tiếp.

Cảnh Vân Chiêu cũng thở ra một hơi, đồng tình ư? Cũng không có.

Cô cho dù thời điểm nào cũng phải giữ bình tĩnh, có mấy người bộ dáng đáng thương có thể làm động lòng người khác, nhưng đến lúc hại người thì sao cũng sẽ giống dã thú cắn người mà thôi.

Vị cảnh sát kia cũng thở dài nhẹ nhõm.

Khu dân cư đối diện thật sự có người nhìn thấy đám nhóc này, nhưng chỉ thấy được mấy người Lữ Giai chủ động khıêυ khí©h sau đó lôi nhau vào hẻm nhỏ, bởi vì trời đã tối rồi hoàn toàn không có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, thậm chí bởi vì một đám nhóc nhỏ tuổi, cũng không có ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.

Mặc kệ thế nào, chuyện đã điều tra ra manh mối rồi.

Xác nhận lại lời khai, làm xong tất cả quy định trình tự, cuối cùng Cảnh Vân Chiêu cũng rời khỏi đồn cảnh sát. Trước khi đi, bên trong này đầy tiếng nhục mạ, tiếng khóc cũng không dừng lại mà còn ầm ĩ hơn.

"Trước khi đến ông đã gọi điện thoại cho cô Kim, xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay trở về nhà nghỉ ngơi một chút." Cam Tùng Bách thở dài, nhìn Cảnh Vân Chiêu, an ủi.

Cảnh Vân Chiêu gật đầu, hôm nay thứ sáu, ngày mai cũng không có giờ học, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt, chương trình học ở trên trường cô cũng đã học rất nhiều, khó có được cơ hội tốt như thế này, vẫn là nỗ lực học y thuật và võ công thì tốt hơn.

Nhất là sau chuyện lần này, cô càng cảm thấy mình quá yếu, nếu có đầy đủ thời gian luyện võ, mấy người kia căn bản để đυ.ng được tới một cọng tóc của cô, dáng vẻ này như bây giờ, mặc dù làm cho đối phương bị thua thiệt, nhưng bản thân cũng bị thương không ít.

Sờ sờ vết xướt trên mặt, tâm trạng Cảnh Vân Chiêu phức tạp.

"Cái kia......" Cam Tùng Bách bộ dạng muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Nha đầu, mặc dù trong huyện trị an không tệ, nhưng dù sao cháu tuổi còn nhỏ, buổi tối không nên chạy loạn, nhất là chỗ kia, đều là hẻm nhỏ vắng người, giống như hôm nay xảy ra chuyện gì, ngay cả một chứng cớ cũng không có......"

Cam Tùng Bách là có ý tốt nhắc nhở, trong lòng Cảnh Vân Chiêu hiểu rõ.

Nếu như cô là cháu gái ruột của ông, có lẽ lúc này không phải là dịu dàng khuyên bảo như vậy rồi, không chuẩn đã bị ông quát mắng cho một trận.

Nhưng mà ông nôi Cam nói không sai, cô tuy rằng có võ công, nhưng cũng chỉ là chút công phu mèo quào, tuổi còn nhỏ mà lại đi lại một mình trong hẻm tối, quả thực chính là khıêυ khí©h người ta phạm tội.

“Cháu đã biết rồi, buổi tốt cháu không đi nữa.” Cảnh Vân Chiêu trả lời.

Cam Tùng Bách khó hiểu, buổi tối không đi nữa? Không lẽ ban ngày còn muốn đến chỗ đó sao?

Cảnh Vân Chiêu và nhà họ Kiều đã đoạn tuyệt quan hệ, theo lý thuyết thì nha đầu này qua lại với thân thích nhà họ Kiều rất nhỏ, vì sao mà lại muốn đến chỗ kia?

Cam Tùng Bách tuổi cũng đã cao, Cảnh Vân Chiêu lại là nữ sinh, hơn nữa còn không có quan hệ máu mủ, có mấy lời vẫn là không tiện mở miệng hỏi nhiều, nghĩ thầm sẽ tìm con bé Sở Sở hỏi một chút, để ngày thường Sở Sở để ý nha đầu này một chút, dù gì cũng trạc tuổi dễ nói chuyện hơn.

Đưa Cam Tùng Bách trở về, Cảnh Vân Chiêu ghé mua không ít hạt giống, trong tay cô có một vạn tệ, hạt giống mua được không ít, hơn nữa còn mua dược một số cây con số tiền kia đảo mất liền tiêu hết sạch sẽ.

Trên đường trở về, cô cũng không quên ghé qua nói với ông Từ rằng buổi tối cô không tiện sang.

Nhưng tính khí ông lão này thật sự kì lạ, vừa nghe Cảnh Vân Chiêu không thể sang, thì một mực cho rằng cô lười biếng, vung tay ném cho cô mười mấy quyển sách, yêu cầu cô mỗi tuần đều phải sang một lần, mỗi lần ít nhất phải đọc thuộc được năm quyển sách, nếu không thì cho dù dược liệu của cô có tốt hơn nữa, cũng kiên quyết không mua.

Mặc dù yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng Cảnh Vân Chiêu hớn rất vui vẻ đồng ý, có không gian ở đây, thời gian của cô nhiều gấp năm lần người thường, hơn nữa bên trong phiến ngọc cũng có thể tìm kiếm được những sách này, về phương diện học thuộc này không khó lắm đối với cô.

Ba ngày thời gian, Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, trừ khi thực sự cần thiết cô đều không bước ra cửa. Trong không gian chính là nữa tháng, cơ hồ cô không cần biết đến là ngày hay đêm tận lực học thuộc y thuộc y dược cùng luyện võ.

Thời điểm cô ra ngoài cảm thấy thân thể mình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cả người lại gầy một vòng, nhưng so với trước kia, da dẻ lại lại trắng trẻo không giống màu da vàng vọt như trước kia.

Mà trong trường học, đã không còn bóng dáng Lữ Giai nữa.