Chương 3: Phần 7

KHÔNG TỒN TẠI – Báo t.h.ù, gương vỡ không lành, hào môn thế gia, trà xanh…

Tác giả: Thiên Xuyên Tuyết

Edit: Bổn Tâm Nhất Sơ

---

7.

Lại một ngày nọ Ca Cao sinh bệnh, lần này là lần nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ, trên đường đi bệnh viện con bé không ngừng nôn ra chất lỏng màu chói mắt kia.

Sắc mắt nho nhỏ trắng bệch như tờ giấy, dạo sợ cả dì bảo mẫu.

“Chúng ta mau gọi tiên sinh về đi?”

Điện thoại đã gọi đi, nhưng chỉ có âm thanh chuông reo, mãi tới khi tự động bị ngắt.

Tôi không có thời gian quan tâm, vì thế chỉ đành nhắn một tin:

“Trình Bạch, bệnh viện Nhi Đồng, Ca Cao bị bệnh thật sự rất nghiêm trọng.”



Mà ở bên kia, Trình Bạch đang ở trong khách sạn với Giai Giai, Trình Bạch ở phòng tắm, Giai Giai ngồi trên giường chờ hắn.

Trong ngáy mắt cô t a nhìn thấy hai chữ Gia Gia phát sáng trên màn hình điện thoại.

Cô ta theo phản xạ có điều kiện xóa đi.

Gia Gia? Ai là Gia Gia? Trừ bỏ vợ hắn ta, hắn nào sẽ đặt biệt danh thân mật như vậy cho người khác?

Ngay cả cô ta cũng chỉ được đặt đúng họ tên như một loại công việc mà thôi.

Ghen ghét trong nháy mắt nảy lên, nữ nhân ngu xuẩn kia cũng xứng đồng âm với tên cô ta?

Điện thoại tự động. bị ngắt, khi cuộc gọi thứ hai vang lên, cô ta tắt âm điện thoại.

Lúc này, một tin nhắn được nhắn tới, cô ta không khỏi sửng sốt, cô ta biết Ca Cao là con gái thầy Trình.

Giờ phút này trái tim cô ta đập thịch nhảy, cuối cùng cô ta xóa tin tức đó đi, đặt điện thoại vào chỗ cũ.

Tiếp đó cứ như không có việc gì lần nữa bấm điện thoại.



Dì bảo mẫu lần nữa gọi tới, vẫn không ai nghe, bà ấy cất điện thoại đi, sắc mặt vô cùng hoảng loạn.

Tôi miễn cưỡng lắc đầu:

“Hắn bận việc, trở về cũng không kịp, một mình tôi có thể lo được.”

Lần này tôi không trông mong gì nữa.

Xuống xe, tôi ôm con bé chạy gấp tới phòng cấp cứu, con bé nằm trong long ta lúc này vô cùng an tĩnh, chỉ là chất lỏng nơi miệng lại ngày càng chói mắt hơn.

Tôi rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn gọi Ca Cao:

“Bảo bối, con cố kiên trì một chút thôi, con đừng dọa mẹ, ba nói tôi nay sẽ ăn cơm cùng chúng ta, con phải đợi hắn a.”

Ca Cao rốt cuộc cũng há mồm nói chuyện: “Mẹ, con muốn ba.”

Trong nháy mắt nước mắt chảy tràn mi ta, mạnh miệng cái gì, trả thù gì đó bây giờ tôi nào nghĩ được nữa, chỉ mong Trình Bạch tới đây gặp con bé.

Nhưng điện thoại vẫn cứ thế tự động bị tắt, tôi không biết hiện tại Trình Bạch đang làm gì, lúc này tôi cảm thấy tôi và hắn cách nhau quá xa rồi.

Hô hấp Ca Cao ngày càng mỏng manh, miệng không ngừng mấp máy. tôi cúi đầu nghe.

Con bé đang nói: “Ba mẹ, ba mẹ ơi, ba ơi, mẹ ơi…”

Một lần mẹ, hai lần ba, cuối cùng ngày càng mỏng manh, mãi đến khi biến mất.

Nhanh lên…… Chạy nhanh lên…… Ca Cao nhất định có thể cứu được.

Nước mắt ngập tràn đôi mắt, tôi ngã mạnh, cánh tay dí sát trên mặt đất, đau nhức truyền vào trong óc tôi.

Tôi không để ý, chỉ gắt gao ôm lấy thân thể bé nhỏ của Ca Cao, sợ khi té sẽ khiến con bé bị thương, bảo mẫu chạy nhanh tới nâng ta dậy, tiếp lấy Ca Cao.

Nhưng thời điểm nhìn vào Ca Cao, động tác dì ấy liền dừng lại:

“Gia Gia, Ca Cao ……”

Lúc này bác sĩ cũng đẩy cáng tới, tôi chạy nhanh ôm Ca Cao đặt lên.

Bác sĩ nhìn thoáng qua, sắc mặt khó coi đến cực điểm, lại sờ vào tim Ca Cao, nhìn tôi lắc lắc đầu.

Miệng hắn lúc đóng lúc mở, nói nguyên nhân gì đó tôi đều nghe không rõ.

Hộ sẽ phía sau đi tới chuẩn bị ôm con bé đi, tôi đẩy mạnh cô ta ra, ôm con bé vào long:

“Ca Cao, con mau mở mắt ra nhìn mẹ, ba con, ba con tới, con không muốn gặp ba à?”

Nhưng từ đầu đến cuối, Ca Cao chưa từng trả lời, tôi ôm thân thể ngày càng lạnh của Ca Cao, rốt cuộc nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Bác sĩ và hộ sĩ đi tới kéo tôi ra, khuyên tôi cố nén bi thương, nhưng tôi chỉ biết ôm chặt lấy Ca Cao không muốn động.

Tôi chưa bao giờ nghỉ tiếng khóc của mình lại chói tai đến vậy, khó nghe đến thế.