Chương 5: Phần 9-10

9.

Ngày hôm sau, tôi đăng nhập vào diễn đàn, ngồi xổm cả ngày rốt cuộc cũng tìm được một hacker:

“Tôi muốn camera phòng 607 khách sạn Duyệt Tâm ngày XX.”

Người kia nói, chỉ có thể theo dõi camera ở hành lang khách sạn, tôi do dự một lúc rồi đồng ý.

Sau khi thỏa thuận xong việc cần làm, tôi sảng khoái chuyển cho hắn năm vạn, đều là tiền của Trình Bạch.

Ngày hôm sau, tôi liền nhận được video theo dõi, người nọ thực sự đáng tin cậy, trực tiếp gửi cho tôi 24 giờ suốt ngày hôm đó cho tôi.

Tôi dùng máy chiếu mua được lúc cả hai còn mặn nồng, chuẩn bị tốt hết thảy sau, ngồi trên giường, bắt đầu xem từ lúc Trình Bạch tan làm, mà rất nhanh, hắn ta đã xuất hiện ở cửa phòng 607.

Khi cửa mở ra, tôi mơ hồ thấy được người bên trong là một cô gái da trắng như tuyết.

Cửa đóng lại tôi chẳng thấy gì nữa, nhưng tôi vẫn ngồi im quan sát, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Tôi thầm đếm ngựa, tự như tuyên án kết thúc một cuộc hôn nhân. Cuối cùng cũng tới khoảng thười gian tôi đưa Ca Cao vào viện và điên cuồng gọi cho Trình Bậch.

Nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng chặt, tôi im lặng, lại nhìn thật lâu, mãi tới khi chân tôi tê rần.

Đợi hơn cả tiếng, rốt cuộc cửa cũng mở ra, Trình Bạch tông cửa xông ra, quần áo hắn mặc có chút hỗn độn, sắc mặt khó coi mà rời khỏi đó.

Đây hẳn là lúc hắn nhận được cuộc gọi của bệnh viện.

Qua nửa giờ nữa, một cô gái cũng theo đó rời khỏi căn phòng này, cho dù camera theo dõi rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhìn ra được đây là Giai Giai.

Tôi trầm mặc cất máy chiếu đi, giấu thật kỹ đoạn phim này, về sau nó sẽ có chỗ dùng. đem này đoạn theo dõi giấu đi, về sau nhất định sẽ dùng được đến.

Mà trước đó, tôi nên che giấu thật kỹ.

Đúng như hắn ta mong muốn, về sau tôi ngày càng dễ tính hơn, tất cả mọi người đều cho rằng bệnh trầm cảm của tôi đã khỏi, ngay cả Trình Bạch cũng cho là như vậy.

Thời điểm hắn về nhà ngày càng nhiều, thái độ đối với tôi cũng dần quay về như khi còn yêu.

Chỉ có mình tôi biết, Ca Cao đi rồi, hi vọng cuối cùng của tôi cũng không có.

Đáy lòng tôi chậm rãi h.ư t.h.ố.i, nhưng chỉ có mỗi tôi mới có thể ngửi tư vị ấy.

Cũng chỉ mỗi tôi mới biết, tôi và Trình Bạch không thể quay về như trước.

Tình đậu sơ khai, nắm tay cùng tiến, cùng nhautriền miên, sinh trai dưỡng gái, tất cả đều biến mất không còn gì.

10.

Gần đây khi đi cà phê, Giai Giai luôn tâm sự với tôi, cô ta nói khoảng thời gian này bạn trai của cô ta đối xử với cô ta ngày càng lãnh đạm, hỏi tôi có phải nam nhân nào cũng đều sẽ thay lòng đổi dạ không.

Tôi đau lòng đến vặn vẹo, nhưng tôi cũng chỉ an ủi cô ta:

“Sao có thể, hắn nhất định là đang bận việc, em phải tin tưởng.”

Mỗi lần như vậy Giai Gia đều sẽ vui vẻ mà cười, nói với tôi:

“Khương tỷ, em thích chị nhất, có thể nói rõ nỗi long của em.”

Nhưng khi tôi kể cho cô ta nghe cuộc sống của mình và Trình Bạch, cô ta lại cười gượng vô cùng khó coi.

Sắc mặt bắt đầu vặn vẹo:

“Chị Khương, sao chị lại khoe ân ái với em chứ.”

Tôi hơi hơi mỉm cười:

“Chị nào có, này chỉ chuyện ngày thường của hai vợ chồng chị thôi.”

Mặt cô ta càng thêm vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Quan hệ của tôi và cô ta ngày càng tốt, tôi thật sự rất tò mò, đến tột cùng cô ta làm sao mà diễn giỏi vậy.

Một bên ngủ với chồng của tôi, bên còn lại xưng em gọi chị với tôi.

Cô ta thật sự sẽ không bị tâm thần phân liệt sao?

Cô ta vẫn không nhận ra tôi đã biết hết thảy, chỉ có tôi là biết, mọi thứ rất nhanh sẽ bắt đầu.