Chương 5

"Đây là cái gì?

“Đồ ăn sáng đó sếp.” Tôi thành thật trả lời.

"Không phải bánh kem với cà phê sao?

"Sáng sớm sếp uống cà phê với ăn đồ ngọt à?"

"Vậy thì cũng không phải." Ổng cau mày:"Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"..." Tôi im lặng, che đậy đi sự thật hôm nay tôi dậy muộn sau đó tùy tiện ghé qua tiệm bánh bao mua đồ ăn sáng cho ổng.

Quả nhiên là tổng tài Mary Sue, không dừng ở việc đồ ăn sáng này quá lâu mà hỏi tôi một câu đầy ẩn ý:"Sao rồi?"

Tôi hiểu ý mà trả lời: “Sếp, tôi tra được rồi.”

Ổng rất có phong thái ông chủ, nhướng mày không nói gì, ý bảo tôi tự nói.

"Lê Ưu, nữ, số 23 phố Tương Khẩu, không biết số điện thoại." Tôi nói lại y chang soái ca tóc vàng.

"Hết rồi à?"

“Hết rồi.” Tôi gật đầu.

"Không có thông tin gì nữa à?"

Tôi sợ hãi,"Không có."

"Bối cảnh nhà cô ấy thì sao?"

"..."Tôi cúi đầu.

"Mục đích của cô ấy khi tiếp cận tôi là gì?"

"..." Tôi cúi đầu càng thấp.

"Đầu óc của cậu đâu?"

"?" Tôi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang sờ đầu chính mình, "Ở đây."

"..."

Quả nhiên việc ăn no chờ chết không thành công rồi.

"Tôi tra ra cô ấy chỉ làm việc tạm thời trong quán bar." Tôi vội vàng bổ sung.

"Rồi sao?"

"..."

"Hôm qua tôi yêu cầu cậu đi tra cái gì?"

"Cô ấy là ai.."

"Nếu vậy cậu cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ đi."

"Cảm ơn sự khích lệ của sếp."

Ổng liếc tôi một cái rồi nói:"Cút."

Tôi xong rồi, tôi cảm thấy tôi có thể phải nghỉ việc.

Tôi không biết mình đang hạnh phúc hay rất hạnh phúc.

Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái mạch não khác người bình thường này của sếp.

Tôi chỉ không biết ổng sẽ cho tôi bao nhiêu trợ cấp để từ chức, suy cho cùng thì đây cũng là công ty hàng đầu ở Mary Sue. Sa thải nhân viên nòng cốt như tôi, trợ cấp chắc có mấy chục vạn.

Có một chút thỏa mãn khi nghĩ về nó.

"Vậy...tôi có nên nói chuyện với bên nhân sự một tiếng không?

Sếp nhéo nhéo lông mày, "Cậu đang tính làm gì?”

“Không phải sếp bảo tôi cút à?

Tôi và sếp nhìn nhau khoảng mười giây, tôi cảm thấy hình như mình hiểu sai ý của ổng rồi.

Hoàng thượng, thần sai rồi, thần sẽ đi tra lại ngay.

Tôi quay đầu bỏ đi.

"Quay trở lại."

“Sếp có gì cần phân phó?” Tôi tiếp tục hoảng hốt.

"Mang bánh bao và sữa đậu nành của cậu cùng cút ra ngoài.

"..."

Thần xin cáo lui.

Tôi cảm thấy rằng với tư cách là một người không thuộc FBI, xuất thân từ doanh nghiệp của sếp, có thể tra ra được nhiêu đây đã là không dễ dàng rồi. Mỗi nghề mỗi khác, huống chi tôi chỉ làm trợ lý chứ không phải thám tử.