Chương 10: Khinh bạc

Chương 10. Khinh bạc

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông cao hơn nhiều so với nhiệt độ của hai chân, gần như có thể nói là nóng, nóng đến nỗi lòng bàn tay Tô Uẩn tê dại.

Cô dùng sức tránh ra , nhưng vẫn không thoát ra được, cô mím môi: "Anh, anh giữ tôi làm gì?"

Mới quen biết một ngày, cô đã bị Tần Cảnh giữ tay hai lần, điều này đối với Tô Uẩn vốn có chút sợ xã hội là không thể chấp nhận được, nếu không phải cô không thoát ra được, có lẽ đã chạy đi thật xa, chạy về phòng của cô ấy và không bao giờ muốn để ý đến nam chính có phần khó hiểu này.

Ánh mắt Tần Cảnh dừng trên mặt cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền biết cô gái nhỏ này rất đẹp. Làn da trắng mịn, khuôn mặt đào hoa, đặc biệt là đôi mắt kia,sóng mắt lay chuyển mang theo câu hồn đọat phách, chỉ nhìn khuôn mặt thôi đã thấy có phần lộng lẫy xinh đẹp, nhưng cô trời sinh tính tình cùng khí chất trong sáng thuần khiết. Loại diễm lệ này ngày thường là bị đè nặng,chỉ có... Chỉ có lúc này, khuôn mặt cô ửng hồng , hốc mắt ướŧ áŧ, quyến rũ , khi tức giận cô mới bộc lộ hết ra ngoài.

Hầu kết Tần Cảnh lăn lộn, và dã thú mang tên du͙© vọиɠ trong lòng hắn lần đầu tiên muốn thoát ra khỏi l*иg.

Hắn ngày thường tuyệt đối không phải loại người như vậy, cũng chưa từng có người phụ nữ nào có thể khơi mào du͙© vọиɠ của hắn, nhưng bây giờ hắn lại như vậy... chẳng lẽ là bởi vì cô gái nhỏ trước mắt này đối với hắn là đặc thù sao?

Ân, nhất định là như vậy, bởi vì đây là vợ tương lai của hắn,là hắn nhận định, cô chú định là người của hắn.

Dù mới quen nhau chưa đầy một ngày.

Tần Cảnh ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, Tô Uẩn tựa hồ phát giác được cái gì hô hấp cứng lại, giờ khắc này không khí phảng phất như cũng bị đình trệ, Tô Uẩn cảm giác chính mình hô hấp càng ngày càng khó khăn, có chút thở không nổi. Cùng lúc đó tâm cô nhảy lên cực nhanh, trong lòng có một thanh âm đang gào thét muốn chạy mau.

Ngay sau đó, bàn tay to đang nắm tay cô tăng thêm lực, khiến cô càng không thể thoát ra, sau đó ngón tay ái nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím, giọng Tần Cảnh trầm thấp khàn khàn: “Em còn chưa nói cho tôi biết có đau hay không?"

Anh ta, anh ta là đang khinh bạc cô sao?

Tô Uẩn hốc mắt ửng đỏ lên, một giây sau phảng phất như muốn khóc, thanh âm mang theo thương tiếc run rẩy: "Anh, anh buông tôi ra..."

Tần Cảnh hô hấp ngày một nặng, mãnh thú trong lòng hung hăng múôn thoát ra khỏi l*иg sắt,lý trí của hắn lúc này ngày càng cách xa ,hắn thủ hạ dùng sức một cái, cô gái nhỏ hung hăng lao vào trong l*иg ngực hắn, khi cô kinh hỏang thất thố muốn bò ra , bàn tay còn lại lặng lẽ ôm lấy vòng eo tinh tế mảnh khảnh nếu gập lại tưởng như sẽ gãy, dùng sức một cái, cô ngồi lên đùi hắn, nửa người trên bị gắt gao áp vào trong khuôn ngực rộng và cứng rắn.

Tô Uẩn không chỉ hoảng sợ mà còn vô cùng xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô nhắm chặt mắt cố kìm nước mắt, thân thể nhỏ bé run rẩy không thôi trong vòng tay của người đàn ông, trông rất đáng thương.

Tần Cảnh hơi cúi đầu, toàn bộ hơi thở nóng bỏng đều phả vào gáy và tai mẫn cảm của cô gái nhỏ, làn da đều bị năng đến hồng, Tần Cảnh trong mắt đều âm u, cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, chưa đủ... Ngửi có vị thơm thơm ngọt ngọt,không biết ăn lên sẽ thế nào...

Khi môi chạm vào da thịt nóng bỏng, tiếng nức nở đáng thương của Tô Uẩn đánh thức lý trí của hắn, Tần Cảnh lập tức tỉnh lại, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình bắt nạt một cô gái quá mức như vậy.

Nhưng khi định lý trí trở lại, hắn cũng không có buông tay, chỉ hơi dời môi khỏi gáy cô, thanh âm khàn giọng hỏi cô: “Như thế nào lại khóc?”

Tô Uẩn bị lời nói của hắn làm cho khϊếp sợ mà không biết nói gì, cô vì sao lại khóc,chẳng lẽ hắn không biết mình làm cái gì sao?

Đôi mắt đẫm lệ ngập tràn sự lên án, nhưng cô không biết rằng đôi mắt như vậy có thể câu ra mãnh thú trong đáy lòng người đàn ông.