Chương 11: Vị hôn thê

Chương 11. Vị hôn thê

Tần Cảnh nhìn cô, tựa hồ thật sự không ý thức được mình đã làm gì, hắn ại hỏi: “Vì cái gì lại khóc?”

Nói xong, hắn buông tay cô ra, vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Tô Uẩn càng khóc càng dữ dội, nghẹn ngào nói: "Anh, anh... lưu manh... Người xấu... buông ra, buông tôi ra..."

Cô vừa nói vừa khóc thút thít mang theo giọng mũi, ngày thường nói nhẹ nhàng càng thêm ngọt ngào, nhưng khi mắng người ta thì lại giống làm nũng hơn.

Tần Cảnh đưa lưỡi quét quanh miệng ,khẽ cười nói: "Dù sao anh như vậy cũng không tính là lưu manh,... em là vị hôn thê của anh, anh đối với em cầm lòng không đậu cũng là chuyện bình thường."

Tô Uẩn cả kinh đến quên cả khóc.

Tần Cảnh cúi đầu ngửi ngửi: "Trên người em dùng cái gì vậy, sao lại thơm ngọt như vậy?"

Thơm ngọt đến nỗi hắn muốn một ngụm ăn luôn cô.

Bàn tay đang vỗ về mặt cô trượt xuống cằm, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, rồi hắn cũng cúi đầu xuống, thọai nhìn như muốn hôn——

Ngày lúc nghìn câm treo sợi tóc, Tô Uẩn lấy tay che kín miệng hắn, tiểu cô nương hai mắt trừng to, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, bộ dạng như một con thỏ: "Nói rõ ràng, ai, ai là vị hôn thê của anh!"

"Em."

Tần Cảnh nhỏ giọng mà trả lời, thanh âm vừa dứt liền vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ vào lòng bàn tay nhỏ mềm mại không kém ngọt ngào tâm nhi.

“Nha——” Tô Uẩn theo bản năng rút tay lại,nhưng Tần Cảnh lại muốn hôn lên miệng cô, cho nên mới vừa rụt tay lại một chút tay lại che về.Lần này bất luận lòng bàn tay có ngứa ướŧ áŧ đến đâu, cô không dám rút tay lại, "Đừng nói bậy, tôi không phải!"

Tần Cảnh bị cô che miệng cũng không khó chịu, hai tay ôm vòng lấy eo thon nhỏ của cô gái ,giống như đang ôm một đại bảo bối, nhưng đôi mắt không bị ngăn trở lại có ý cười mê người: “Uẩn Uẩn, em xác định sao?”

Tô Uẩn, Tô Uẩn đương nhiên không xác định, cô có thể sống ở Tần gia không phải bởi vì thân phận vị hôn thê của Tần Cảnh thì còn là cái gì.

Chính là, chính là điều này là không đúng, họ không nên như thế này... không nên như thế vậy!

An Nhiên... Đúng rồi, còn có An Nhiên, Tần Cảnh chính là thích An Nhiên a!

Làm nam chính, hắn không nên tìm cô cái này nữ phụ, mà nên ở bên nữ chính mới đúng!

Tô Uẩn lấy lại chút tự tin, tiểu nữ nhi nghiêm khắc mà chỉ trích Tần Cảnh: "Anh không thể làm như vậy, anh rõ ràng có bạn gái!"

Tần Cảnh nhướng mày: “Bạn gái?”

“Ân hừ , An Nhiên còn không phải bạn gái của anh sao?"

Tần Cảnh đôi mắt trầm xuống, làm cho trái tim nhỏ của Tô Uẩn run lên, hắn duỗi tay kéo Tô Uẩn tay nhỏ , một tay thành thạo kẹp chặt cổ tay cô: "Em nghe ai nói? Mẹ tôi nói cho em?"

Tô Uẩn nắm chặt tay, mất hết tự tin: "Là, đúng không..."

Tần Cảnh tiến lên phía trước, Tô Uẩn lui về sau, nhưng tay người đàn ông lại đặt ở trên eo của cô, cô căn bản không lui được, cuối cùng chỉ có thể sợ hãi nhắm mắt lại, lại không nghĩ tới Tần Cảnh không phải hôn cô, chỉ là chóp ũi chạm mũi, ái muội lại thân mật, ngữ khí lưu luyến ôn nhu: “Uẩn Uẩn, trong lòng em,anh là cái loại đã có bạn gái rồi còn muốn trêu trọc những cô gái khác sao?”

Tô Uẩn, Tô Uẩn không dám trả lời, trực giác nói cho cô biết, gật đầu liền coi như xong.

Nhưng cô không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tần Cảnh cười cười, dụi dụi chóp mũi của cô, môi hắn áp lên môi Tô Uẩn, hơi thở của hai người giao triền dung hợp, cảm xúc mềm mại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, đôi môi hé mở tràn đầy thơm ngọt đến nỗi hắn không nhịn được tiến sâu hơn.

Nhưng trước khi đi sâu hơn, có một vấn đề cần được giải quyết trước——

"Uẩn Uẩn, An Nhiên không phải bạn gái của anh, anh sẽ không thân mật với những cô gái khác, trừ phi... trừ phi cô gái đó là của anh."

Tô Uẩn đột nhiên trợn to mắt, hắn, hắn đây là có ý gì? ! !

Nhưng mà, cô không có cơ hội để hỏi, bởi vì ...