Chương 6: Ở chung ( hạ )

Chương 6. Ở chung ( hạ )

Viên kẹo được hắn nhai đi nhai lại trong miệng, khi viên kẹo tan hết trong miệng, vị đắng khó chịu của thúôc hoàn toàn bị dập tắt, tâm tình Tần Cảnh cũng tốt lên rất nhiều.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Uẩn, thấy cô khẽ cúi đầu đứng bên cạnh anh, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thật đúng là thấy thế nào cũng thụân mắt.

"Tô Uẩn, tôi cũng gọi em là Uẩn Uẩn được không?"

Nói thật ra, Tần Cảnh kêu như vậy thân thiết làm Tô Uẩn có điểm thụ sủng nhược kinh, hơn nữa anh ta là nam chính, lại là nhân vật đại lão, sao cô dám không đồng ý.

Đương nhiên, trong đầu cô vẫn có tâm tư, cố gắng cùng hắn xây dựng quan hệ tốt đẹp, như vậy mới có thể cách kết cục trong cốt truyện càng ngày càng xa.

“...Có thể”

Tần Cảnh gật gật đầu, sau đó rất tự nhiên nói: "Vậy em cũnh không thể gọi tôi là thiếu gia, trực tiếp gọi tên tôi là được."

Tô Uẩn có chút luống cuống: "Kia,kia sao có thể..."

Tần Cảnh nhướng mày, không chút cự tuyệt nói: "Vì cái gì không thể ? Uẩn Uẩn, em không phải là người hầu Tần gia , ngược lại là Tần gia khách nhân, tôi mới phải chiêu đãi em thật tốt mới đúng. "

Tô Uẩn chớp chớp mắt, cảm thấy có điều này có điểm phát triển không thích hợp.

Trong cốt truyện, nam chính cũng rất nhiệt tình và dễ ở chung sao?

Tần Cảnh khẽ mỉm cười: "Uẩn Uẩn, kêu tên của tôi đi,ân?"

Âm cuối của “ân" nhẹ nhàng cất lên, nhẹ như một chiếc lông vũ , cào vào tim Tô Uẩn một chút. Cô không khỏi nuốt nước miếng, vừa nhìn anh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh, trong đôi mắt khó dò đó hiện lên một nụ cười nhẹ cùng một chút khích lệ, sức cúôn hút mười phần dễ như trở bàn tay mê họăc Tô Uẩn ngây thơ.

Cô nghe thấy giọng nói chính mình vang lên trong phòng:

“Tần, Tần Cảnh”

Giống hệt như lần đầu tiên chào hỏi, Tần Cảnh hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ừm, Uẩn Uẩn.”

Tô Uẩn hô hấp sai một nhịp, nhịp tim của cô dường như lại đập nhanh hơn bình thường.

Chẳng lẽ bởi vì khẩn trương sao?

Tần Cảnh khẽ cười, Tô Uẩn có chút nghi họăc, cô không biết hắn vì sao đột nhiên bật cười, bất quá rất nhanh cô liền không rảnh để ý vấn đề này, bởi vì Tần Cảnh hướng cô vẫy tay , sau đó kéo người rồi đẩy đến phía sau ghế máy tính—

"Nào, ngồi đây, chúng ta nói chuyện một chút."

Tô Uẩn, Tô Uẩn muốn từ chối.

Giống như biết được tâm tư của cô, Tần Cảnh cụp mắt xuống, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nhìn thoáng qua có thể khiến người ta nhìn ra sự phiền muộn của anh: “Uẩn Uẩn, tôi chỉ muốn nói chuyện với em, nói chuyện tình hình gần đây của cha mẹ tôi thôi.”

Tô Uẩn đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

Mặc dù trong tiểu thuyết miêu tả nam chính một cách hoàn mỹ, tướng mạo tuấn tú, gia cảnh giàu có và ưu tú vô song, hoàn hảo đến mức nhìn như thần tiên hứ không phải người, nhưng ở thế giới thực, Tô Uẩn biết rằng anh ta kỳ thực cũng là người. Một người có máu nóng và trái tim cũng sẽ đập.

Hắn lo lắng cho cha mẹ là chuyện bình thường.

Tô Uẩn thụ ân theo mà ngồi trên ghế máy vi tính, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt chớp chớp, ngoan không chịu được,nói: "Vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện từ đâu?"

Tô Uẩn phối hợp rất nhanh và có những suy nghĩ nhỏ của riêng mình.

Trong tiểu thuyết, Tần Cảnh vì An Nhiên cãi nhau túi bụi với cha mẹ, An Nhiên và cha mẹ cô sau khi biết phần thân dưới của Tần Cảnh bị liệt, luôn là khúc mắc trong lòng Tần phụ và Tần mẫu, đây là lý do tại sao họ sau đó không thể mở lòng đón nhận An Nhiên, sau này cô con dâu này cũng được chấp nhận, chỉ vì Tần Cảnh là con của họ, họ không thể nhẫn tâm, nhưng dù thế nào thì nút thắt này vẫn tồn tại.Mặc dù không được đề cập trong tiểu thuyết,nhưng cũng biết rằng mối quan hệ khi đó chắc hẳn không được hòa thụ ân như bây giờ.

Tô Uẩn nghĩ, Tần Cảnh hẳn là biết cha mẹ đối với mình tốt như thế nào.