Chương 7: Ở chung ( hạ )

Tần Cảnh vẫn luôn biết mình rất thông minh, có một số chuyện dường như bản tính khắc cốt ghi tâm, thích giở trò đùa giỡn với lòng người.

Hắn khi còn nhỏ đã biết phải nói gì vào việc nào và trước loại người nào, sử dụng ngôn ngữ và giọng điệu nào để lấy thông tin mà hắn muốn từ người khác và làm thế nào để làm điều đó một cách tốt nhất, cũng biết như thế bài để nhanh chóng hủy bỏ một người.

Một khi đã như vậy, như chóng lấy được lòng tin của người khác đối với hắn quả thực là một chuyện dễ dàng.

Cũng giống như chiếm được sự tín nhiệm của Tô Uẩn.

Hắn thậm chí không cần nói nhiều lời, chỉ cần đối với cô cười khích lệ , cô gái nhỏ sẽ quên mất sự phòng bị trước đó của mình, ngoan ngoãn mà ngồi ở ghế máy tính, chân nhỏ không chú ý mà kể cho anh nghe những chuyện thú vị lúc anh không có mặt ở nhà.

Nhưng đôi khi, hắn cũng sẽ không thành công.

Tần Cảnh muốn biết tâm tư thật sự của Tô Uẩn, muốn biết cô có rõ ràng vì sao mình đến nhà họ Tần hay không, muốn biết cô có muốn lấy hắn không, muốn biết suy nghĩ

của cô đối với vết thương của anh, muốn biết cô có muốn lợi dụng điều này để lấy thứ gì đó từ hắn ... Thực ra,từ những lời nói trung của Tô Uẩn hắn đã biết đáp án, nhưng có chút không khớp đáp án trong lòng của hắn.

Tô Uẩn biết tại sao cô được đưa đến Tần gia, và cũng biết rằng Tần mẫu muốn cô gả cho hắn, nhưng bản thân cô không có tâm tư gì về điều đó, và cô dường như không xem trọng cuộc hôn nhân này, như thể cô chắc chắn rằng cuộc hôn nhân cuối cùng sẽ không thành công.

Cô đối với vết thương của anh cũng không có ý kiến

gì, thực ra thái độ của cô giống như đối xử với một người bình thường khỏe mạnh không bị thương thì đúng hơn, kia thật sâu kính sợ cũng chỉ là kính phục thực lực của hắn, một chút cũng không sợ hãi việc đề cập đến thương thế của hắn, thậy giống như thể hắn chưa từng bị thương.

Nói thật điểm này rất được lòng hắn.

Mặc dù dàn cảnh liệt nửa người dưới là do chính hắn bày ra và cố tình để mọi người biết chuyện, nhưng hắn thực sự thấy phiền trước ánh mắt hối hận và vui sướиɠ khi người gặp họa của những người đó khi họ nhìn hắn, thậm chí có người còn cẩn thận. như thể hắn đã trở thành một bạo quân khi hắn bị tê liệt.

Chẳng lẽ Tần Cảnh hắn là người như vậy sao?

Hắn thập phần phân rõ phải trái, không phải sao :)

Về phần lấy cái gì —— cô còn không nghĩ đến gả cho hắn, vậy còn mong đợi cái gì ở cô? Ngay cả cô gái cũng cảm thấy có chút áy náy về việc cha mẹ mình đã lấy lợi từ nhà họ Tần, còn cho thấy rằng cô ấy sẽ trả lại nó trong tương lai.

Tần Cảnh âm thầm trở ra một hơi, đến tột cùng là vì cái gì, chính hắn cũng không biết.

Nhưng hắn biết rõ một việc- tâm hắn đã bị Tô Uẩn đυ.ng vào một chút.

Không phải động tác mãnh liệt đυ.ng vào mà là va chạm nhẹ nhàng, hơi giống như chạm nhẹ vào mặt nước phẳng lặng rồi gợn sóng lăn tăn, hay hơi giống như phần lưng ngứa rồi sau đó được cô giúp gãi một chút.

Cô gái nhỏ còn đang đĩnh đại nói, Tần Cảnh chống cằm tựa hồ đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng đã sớm bay đi nơi khác, hắn thậm chí còn nghĩ rằng nếu như đối tượng kết hôn là cô gái nhỏ trước mặt, hắn không phải là không thể suy xét một chút.

Người mẹ yêu dấu của hắn cuối cùng đã làm một điều gì đó đúng đắn.

Nghĩ vậy, hắn cười ngâm ngâm mà nói: " Uẩn Uẩn, tôi có thể nhờ em một chuyện được không?"

“Làm sao vậy?” Tô Uẩn thật sự nghi họăc, còn có cái gì nam chính không thể giải quyết sao?

"Buổi tối em có thể mát xa cho tôi được chứ?"

Mặc dù cô đồng ý chăm sóc anh, nhưng điều đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi trách nhiệm của Tô Uẩn.