Chương 8: Tâm cơ

Chương 8. Tâm cơ

Quyết định này của Tần Cảnh được công bố vào bữa tối đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Tần mẫu , mặc dù Tần phụ vẫn im lặng như mọi khi nhưng thái độ của ông cũng đồng ý.

Tần mẫu nói: “Cũng là, người ngoài không có sự cẩn thận và kiên nhẫn của người một nhà, chuyện này tốt nhất nên giao cho Uẩn Uẩn.”

Tần phụ không nói chuyện nhưng gậy gật đầu.

Tần Cảnh cũng khẽ mỉm cười: "Ân, tôi cũng tin tưởng Uẩn Uẩn."

Những ngón tay trên đầu gối cô đều cụ ông tròn lại, Tô Uẩn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, tại sao Tần Cảnh ngay ngày đầu tiên trở về cô ừ "người ngoài" lại biến thành "người một nhà", nhưng chính mình lúc ấy đầu óc nóng lên liền đồng ý rồi.

Tại sao lúc đó cô lại đồng ý?

Thời gian quay trở lại buổi chiều——

"Hả?"

Tô Uẩn vẻ mặt khó có thể tin.

“Tôi biết có chút khó với em, nhưng tôi thật sự không có biện pháp .” Tần Cảnh thở dài một hơi, như là “Tôi có chuyện khó nói, mau đến hỏi tôi ”.

Nếu là An Nhiên, cô ấy nhất định sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, nhưng cố tình gười trước mặt hắn lại là Tô Uẩn đơn thuần, tuy rằng cô đủ mẫn cảm đối với thiện ác, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhìn thấu Tần Cảnh, một con cáo già ngàn tuổi.

Quả nhiên, cô hỏi anh: "Tại sao lại không có biện pháp? Anh vẫn có thể tìm dì Lâm làm không phải sao?"

Tần Cảnh giả vờ thương tâm : “ Uẩn Uẩn như vậy là không thích tôi sao?”

“Không, không phải…” Đối mặt với đại lão, Tô Uẩn làm sao dám nói cô không thích hắn, này không phải tìm chết sao, cũng không có… Cô vội vàng phủ nhận, nói: “ Bởi vì, bởi vì tôi sẽ không, tôi sợ làm không tốt sẽ có hại cho sức khỏe của anh.”

Kỳ thực là Tô Uẩn nhìn đến kết cục trong tiểu thuyết của Tô Uẩn liền không có tiếp tục đọc nữa, cô biết từ những lời bình luận trong cuốn tiểu thuyết rằng Tần Cảnh sẽ bình phục vết thương trong tương lai, nhưng cô không đọc nên cô thực sự không biết Tần Cảnh như thế nào bình phục, lỡ như lần này cô phá hỏng cốt truyện,tùy tiện nhúng tay vào, Tần Cảnh không tốt hơn thì làm sao bây giờ?

Nói thật, trước đó cô bình tĩnh đối mặt với vết thương của anh, hoàn toàn là do cô biết anh sẽ khỏi bệnh, nhưng nếu là bởi vì cô, anh không thể... Tô Uẩn cảm thấy Tần Cảnh là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhân sinh không nên có những điều đáng tiếc như vậy.

Nhưng Tần Cảnh lại nắm lấy bàn tay đang đung đưa của Tô Uẩn, bàn tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn của hắn bao trọn, khiến Tô Uẩn chưa từng gần gũi với người khác giới vô cùng mất tự nhiên, cô giãy giụa một chút, Tần Cảnh lại nắm chặt hơn.

Tần Cảnh nhìn thẳng vào mắt cô: "Uẩn Uẩn, anh tin em có thể làm tốt."

Cô làm không tốt cũng không sao, dù sao vết thương này chỉ là giả vờ, hắn chẳng qua là tìm cớ để cô gái nhỏ lại gần hắn mà thôi.

Rốt cuộc, hắn cảm thấy rằng kết hôn với cô là một lựa chọn tốt, vì vậy vấn đề này nên sớm được đưa vào thượng nhật trình càng tốt.

Là người thuộc phái hành động, Tần Cảnh thật sự nói là liền làm.

Tô Uẩn bị dọa sợ, bởi vì cô bị hắn tin tưởng mà dọa sợ, cô bất vô thố lẩm bẩm nói: "Nhưng là, nhưng là tôi ngay cả chính mình cũng không tin..."

Tần Cảnh nắm tay cô kéo nhẹ, cô gái nhỏ cúi người xuống, anh làm lơ sự giãy giụa và mất tự nhiên của cô, ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi sẽ tìm người dạy em. Sở dĩ nhất định phải em đến, là bởi vì vết thương của tôi không phải ngẫu nhiên mà là do người khác gây ra, những người khác tôi không yên lòng, nhưng lại không muốn cha mẹ lo lắng , cho nên chỉ có thể đi tìm em."

"Vậy anh không sợ, không sợ tôi. ..." Tô Uẩn trừng lớn mắt, cô còn chưa đọc xong tiểu thuyết, cô thật sự không biết tai nạn xe cộ là do người tạo ra, cô tim đập thình thình nhảy lên, bởi vì đột nhiên biết được một chuyện như vậy bí mật quan trọng, đó là bởi vì ...

Tần Cảnh nhẹ nhàng cười một tiếng, làm Tô Uẩn đỏ cả mặt.

“Tôi biết, Uẩn Uẩn là một cô gái tốt, em sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

Tô Vân khẽ cắn môi, hàm răng trắng tinh dán lên đôi môi hồng nhuận áp ra nhợt nhạt bạch, hắn, hắn lại biết...

Tần Cảnh trong mắt tối sầm lại, thanh âm có chút khàn khàn, một cỗ không thể cưỡng lại dụ hoặc.

“Uẩn Uẩn, đồng ý với tôi, được không?”

“... Được”