Chương 5: Tạ Vấn Uyển

Từ khi hắn xuyên tới chỗ này ngay cả đây triều đại gì cũng không biết, không có một chén cơm trắng còn chưa nói, vậy mà ngày nào cũng ăn roi, chẳng khác lấy đi nửa cái mạng của hắn là bao, tinh thần luôn căng chặt càng không có khả năng ngủ đi, hắn nghĩ, có lẽ chưa kịp ra trường pháp luật, hắn đã chết trước đó rồi.

Nhưng Chung Kỳ Vân không muốn chết, hắn vẫn chưa sống đủ.

Tĩnh tọa ở một góc tương đối sạch sẽ cạnh tường giam, Chung Kỳ Vân nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng cũng chỉ có bản thân hắn biết, trong đầu hắn lúc này đến tột cùng vẽ ra bao nhiêu phương pháp chạy trốn. Theo tin tức trước mắt hắn có được, cơ hội duy nhất để hắn có thể tiếp xúc với bên ngoài chỉ có lúc hành hình, nhưng khi đó nên chạy như thế nào? Có lẽ còn chưa chờ hắn chạy được hai bước đã bị đám quan binh ngục tốt xung quanh đó chém chết.

Tranh thủ lúc bị đưa ra giải pháp trường kêu oan? Thứ sử Châu phủ, huyện lệnh đều đã thả tiếng gió, Chu Hữu Linh ở trong ngục đã bị các tù nhân khác đánh một trận tàn bạo, đã sớm điên rồi, đến lúc đó, ai lại nghe một "kẻ điên" kêu oan?

Đường chết.

Đường chết.

Đường chết.

Chung Kỳ Vân trăm phương nghìn kế cũng không tìm ra một đường sống.

“Đây là tên ác bá đã gϊếŧ hai nữ nhi Ngô gia sao?”

Trong lúc Chung Kỳ Vân đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến thanh âm của một nam nhân xa lạ. Âm thanh trầm thấp lạnh lùng ấy phát ra nơi nhà tù này khiên cho Chung Kỳ Vân có một loại cảm giác không hòa hợp, hắn theo bản năng mở hai mắt ra.

Đợi đến khi nhìn thấy cặp mặt mày kia, Chung Kỳ Vân ngẩn ra, dưới ánh nến mờ nhạt, nam tử mặc một thân trường sam màu mực, tuấn lãng phi thường rũ mắt nhìn hắn.

Một đôi mắt nhìn không ra cảm xúc, âm trầm như vực thẳm.

Tại nơi ngu tù hôi thối này, nam tử kia dùng ánh mắt lạnh lùng kia nhìn hắn thế nhưng chẳng biết vì sao lại làm Chung Kỳ Vân nhớ tới câu thoại kinh điển kia.

Hắn giống như một con chó.

"Đúng vậy, Tạ đại nhân, nghe nói mấy ngày nay Chu Hữu Linh ở trong ngục bị những tử tù khác ghét cay ghét đắng, ban đêm bị bọn họ đánh cho người không ra người ma không ra ma, đã sớm.. ... Haizz, điên rồi..."

“Thật sao? Phải vậy không?” Nam tử ấy bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng giam, nói: "Ngày mai đưa hắn đến Kinh Triệu. Với loại như hắn còn bị mọi người ghét, Hình bộ sẽ nhanh phúc thẩm, sớm ngày đưa ra pháp trường an ủi vong linh hai nữ nhi Ngô gia, Vương đại nhân nói đúng không?”

“Đúng, Tạ đại nhân nói rất đúng!”

Ra khỏi nơi địa lao giam giữ trọng phạm không thấy mặt trời, Tạ Vấn Uyên cùng Tư Mã Thục Châu phủ Đào Cửu Tư sóng bước đi đến ngã rẽ, Đào Cửu Tư lập tức vội vàng tiến lên nửa bước, vẻ mặt tươi cười khom lưng dẫn đường: "Tạ đại nhân, xe ngựa hạ quan đã sai người chuẩn bị tốt, thỉnh ngài đi bên này.”