Chương 6: Có tâm

"Làm phiền Đào đại nhân.” Tạ Vấn Uyên nhìn chung quanh, lại nói:" Sao không thấy người hầu của ta?”

Vừa rồi trước khi vào địa lao, Đào Cửu Tư đã nói: "Phàm là tử tù, trừ khi người có phận sự thẩm định, điều tra và đưa ra kết luận còn lại không được phép gặp mặt." Tư Mã Đào đã lấy lý do này để từ chối, để những người hầu không liên quan đứng ở ngoài cửa, ngoài mặt như thể hiện một thân công bằng, ý chí sắt đá.

Thân là Hình bộ thị lang, Đại Lý tự khanh Tạ Vấn Uyên tất nhiên sẽ không biết pháp còn phạm pháp, liền để cho người hầu chờ ngoài ngục. Chỉ là vừa ra khỏi địa lao, lại không thấy bóng dáng người kia đâu, nghĩ người hầu kia không có khả năng chạy loạn, y mới mở miệng hỏi một câu.

“À à, xin Tạ đại nhân yên tâm, lúc nãy ta đã bảo cai ngục dẫn người hầu của ngài đến chỗ xe ngựa chờ.”

Quả nhiên, chờ đợi hai người đi tới cửa lớn, người hầu đang đứng cạnh xe ngựa thấy y, lập tức vội vàng đi lên đón.

“Đại nhân!”

Tạ Vấn Uyên quét mắt nhìn về phía người hầu đứng lúc nãy, có bóng râm che khuất mặt trời, so với chờ ngoài cửa lao tốt hơn nhiều.

Tư Mã Thục Châu này thật ra rất có tâm.

Mặt mày Đào Cửu Tư cong lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, nói với Tạ Vấn Uyên: "Tạ đại nhân, thỉnh lên xe, mặt trời chính ngọ quá thịnh, đất Thục chỗ ta không thoải mái như thành Kinh Triệu. Mặc dù dù đã gần tháng tám nhưng nơi đây vẫn oi bức như trước, rất hại cơ thể, Tạ đại nhân ở chỗ này chịu nắng lâu thêm chút nữa, sợ là chịu không nổi.”

Nói xong lại nhìn về phía người hầu của Tạ Vấn Uyển: “Vừa rồi cũng do sợ vị tiểu ca này không chịu nổi, mới kêu hắn đến đây miễn cho lại phải chịu nắng. Chỉ có điều, vẫn là khổ Tạ đại nhân cùng hạ quan tới chỗ dơ bẩn này xem xét tình hình phạm nhân.”

Tạ Vấn Uyên nghe vậy hơi nghiêng đầu, cười nhìn Đào Cửu Tư ở một bên, nói: "Chỉ là hành sự theo chức trách, nếu nói nỗi khổ lao ngục, ngược lại Đào đại nhân mới là người phải gánh không ít, dọc theo đường đi từ Cẩm Xuyên tới đây, ta cùng tôi tớ đã nghe qua không ít chuyện tốt của Đào đại nhân, cương trực công chính.”

Dứt lời, Tạ Vấn Uyên còn sinh động nói về một câu chuyện trên đường: "... Lúc dân chúng nói đến Tư Mã Đào, đều gật đầu khen ngợi, ha, thật sự làm cho người ta ngưỡng phục, kính phục.”

Tạ Vấn Uyên vừa nói, Đào Cửu Tư lập tức sửng sốt, sau đó đột nhiên lắc đầu, xấu hổ cười nói: " Chẳng qua đều là việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi, haizz, nào có cái gì đáng để kính phục, Tạ đại nhân mới là tinh thông điển tịch, đọc nhiều sách, học vấn xuất chúng, người tài ngàn năm có một a.”

Tạ Vấn Uyên lắc đầu thở dài, sau đó nói: "Đào đại nhân quá khiêm tốn rồi, quả thật là chính nhân quân tử."

Đào Cửu Tư giọng cười nói: “Đều là Thứ sử sử đại nhân Thục Châu anh minh.”