Chương 7: Diên Trách

Trên đường về dịch quán tạm trú của Tạ Vấn Uyên, hai người lại thổi phồng nhau một hồi, chờ đến chỗ ở, sau khi Đào Cửu Tư rời đi, người hầu vẫn luôn yên lặng bên cạnh Tạ Vấn Uyên mới oán hận lên tiếng: "Đào Cửu Tư này, tuy lời trong tiếng ngoài vẫn luôn là cung kính nhưng bộ dáng tự cao tự đại kia rõ ràng là không để đại nhân vào mắt. Còn tưởng là người khác không ra sao? Còn có “bá tánh” vô tình gặp được trên đường nữa, nào có bá tánh nào lại đi một đôi quan ủng? Rõ ràng là tìm người giả trang diễn trò.”

Tạ Vấn Uyên vẫy tay áo, cười nói: "Đào Cửu Tư, người này có thể từ một tên tuần tra trong một huyện bò lên đến chức Tư Mã Thục Châu như bây giờ, ít nhiều cũng phải có chút bản lĩnh. Trong mắt những quan viên địa phương như bọn họ, không ít người vẫn luôn cho rằng một ‘quan Kinh’ như ta chỉ có thể ở trong cung, ngồi luận đạo, không thông ‘ chuyện phàm trần ". "

Người như vậy Tạ Vấn Uyên đã thấy nhiều, cũng chỉ là nhân chi thường tình.

Đến nỗi hắn ta kiếm người giả trang làm bá tánh đến trước mặt y, nói cái gì mà “làm quan tốt được khen ngợi”, đủ để tìm thấy tâm không đặt ở Thục Châu, nhưng thật ra có thể lợi dụng một chút...

“Nhưng Đào Cửu Tư chỉ là Tư Mã ngũ phẫm, sao dám vô lễ bất kính như vậy, còn không phải ỷ vào Ngụy thừa…”

“Diên Trách.”

Tạ Vấn Uyên nhàn nhạt gọi tên người hầu, người hầu đi theo y từ nhỏ lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào nữa.

“Có lẽ ngày thường ta đối đãi với ngươi quá mức rộng rãi, người mới không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, nơi này là Thục Châu.”

Lời này vừa nói ra, trái tim Diên Trách lập tức run rẩy, Thục Châu, Thục Châu là chỗ nào? Còn không phải là cố hương của Ngụy Hòa Triều – Ngụy Thừa tướng quyền lực ngập trời đương triều sao? Nói không chừng bên ngoài vách tường mỏng này, trên dưới trái phải đều có tai mắt của kẻ kia, những lời hắn ta vừa nói nếu để người khác nghe được...

Nghĩ đến đây, Duyên Trách chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Tiểu nhân lỡ lời.”

Tạ Vấn Uyên thấy Duyên Trách sợ hãi như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu, nói: “Thôi, ngươi lui xuống trước đi, bảo người hầu chuẩn bị chút nước, lát nữa ta muốn tắm rửa.”

Người hầu Duyên Trách này đã theo y ngần ấy năm, mặc dù tính tình không xấu nhưng lại quá mau mồm mau miệng, làm người cũng khá nhát gan, không gánh được đại sự. Nhiều năm như vậy tuy có chút tiến bộ nhưng cũng không nhiều lắm. Không phải lúc hầu hạ thường ngày hắn ta luôn tận tâm tận lực, nếu không thân ngự ở vị trí phức tạp kia chỉ sợ Tạ Vấn Uyên đã sớm thay người.

Duyên Trách cũng không biết chủ tử nhà mình có tức giận hay không, lặng lẽ nhìn người trước mắt, đành phải nhẹ giọng trả lời: "Vâng, đại nhân.”

Tạ Vân Uyên thấy người rời đi liền tới trước bàn, từ trong tay áo lấy ra một phong thư trong ống trúc nhỏ, giấy viết thư tuy nhỏ nhưng trên đó được phủ đầy chữ, chờ y xem xong, lập tức dùng đèn trên bàn đốt cháy.