Chương 8: Ngụy quân tử

Bức thư nhanh chóng cháy thành tro, ngoài cửa sổ gió thổi qua, tro bụi lập tức phân tán theo làn gió.

Không bao lâu sau, cửa phòng bị gõ.

“Phụ Chính?”

“Đại nhân, là ta.” Cố Thủ Nghĩa đứng ngoài cửa trả lời.

“Vào đi.”

Chờ đối phương vào trong phòng, Tạ Vấn Uyên hỏi: "Như thế nào?”

Cố Thủ Nghĩa biết Tạ Vấn Uyên muốn hỏi chuyện gì, cau mày nói: "Người bọn họ lấy ra gánh tội thay là một kẻ ngốc tên Trần Hướng, không chỉ vậy tên ngốc này còn không biết nói chuyện, mọi người đều gọi là Trần Ách nhi, bộ dạng tên đó quả thật giống Chu Hữu Linh kia. Tuy ở huyện Cẩm Xuyên có người nhận ra nhưng hiện tại tên ngốc kia bị đánh đập trong một khoảng thời gian dài, ngoài những vết thương chất chồng chất trên mặt còn bị bỏ đói đến mức gầy trơ xương làm khuôn mặt biến đổi.”

Tạ Vân Uyên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không lên tiếng, trên mặt tuy mang theo nụ cười nhạt nhưng trong mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.

Tên ngốc, kẻ câm, còn có bộ dáng giống Chu Hữu Linh, người như vậy sẽ không thể gây ra nhiều rắc rối, đám người Chu gia đúng là biết chọn kẻ thế tội.

Tạ Vấn Uyên khẽ cười, án mạng hai nữ nhi Ngô gia chết thảm, có ai không biết kẻ chịu tội là giả mạo? Người huyện Cẩm Xuyên mặc dù biết Chu gia có đại nghiệp bề thế, có đại quan lẫn quý nhân thường xuyên lui tới nhưng lại có rất ít người biết vì sao những quan viên này lại qua lại thân mật với Chu gia. Thậm chí ngay cả Thứ sử phủ Thục Châu lẫn Tư Mã đều mạo hiểm đẩy một kẻ khác đến gánh tội thay thiếu gia nhà họ. Tất cả đều là bởi vì Ngụy thừa tướng trong miệng Diên Trách.

Trong thành Kinh Triệu có ai không biết vợ cả của Ngụy thừa tướng “cần kiệm liêm chính” đứng đầu văn võ bá quan - Ngụy Hòa Triều lúc còn là khuê nữ mang họ Chu, người gốc Cẩm Xuyên?

Chu gia thực chất là nhà mẹ đẻ của Thừa tướng phu nhân, Chu Hữu Linh cũng chính là chất tử của Thừa tướng phu nhân.

Ngô tú tài kia cho rằng huyện lệnh Cẩm Xuyên và Chu gia là cùng một giuộc, chỉ cần nháo đến tận châu phủ là có thể trị tội Chu Hữu Linh, mà không biết việc này cho dù nháo đến tận kinh thành cũng chung quy chỉ giống tình trạng bây giờ.

Bởi vì trong kinh, ngay từ đầu tháng tư, Ngụy thừa tướng đã sớm vì đại nghĩa diệt thân đem việc này than thở khóc lóc, lúc trên triều còn bẩm tấu lên Đương kim Thánh thượng cũng thề “Nhất định sẽ khiến tên du thủ du thực Chu gia kia phải đền mạng cho hai nữ nhi Ngô gia kia”.

Nhớ tới buổi lâm triều hôm đó, dù là Tạ Vấn Uyên cũng không khỏi cảm thấy thán phục.

Không chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết, còn khiến cả triều phải khen ngợi một phen.

Tạ Vấn Uyên cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Lúc trước Ngụy thừa tướng làm như vậy đã giúp ông ta hoàn toàn loại hắn ra khỏi chuyện này, Cho dù ông ta dùng cách nào để dung túng cho Thục Châu cùng Chu gia cũng nhất định không tra ra một tia chứng cứ.”

Cố Thủ Nghĩa nghe vậy, yên lặng một lát, không cam lòng nói: "Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho tên ngụy quân tử này muốn làm gì thì làm?"